Phạm
Nguyên Trường dịch
Nhà chức trách Nga tuyên bố
rằng họ can thiệp vào Ukraine vì có những mối đe dọa mang tính phát xít do các
nhà chức trách mới tại Kiev gây ra. Arseniy Yatseniuk, một nhà kĩ trị theo
khuynh hướng bảo thủ, đang dẫn dắt chính phủ Ukraine. Cuộc cách mạng ở Ukraine
được dân chúng thuộc mọi tầng lớp xã hội và mọi xu hướng chính trị tham gia.
Người ta đã nống lên rằng những người chiến đấu với cảnh sát chống bạo loạn
trong những tuần cuối cùng của cuộc cách mạng, khi chính quyền ở Ukraine sử
dụng những biện pháp như bắt cóc, tra tấn, và bắn vào dân chúng, là lực lượng
cực hữu. Các thành viên của đảng cánh hữu, Đảng Svoboda, chỉ giữ vài chức vụ
trong chính phủ mới, trong khi các đảng chính trị thông thường và những người
có những quan điểm khác giữ nhiều chức vụ hơn hẳn. Cuộc bầu cử trong mùa xuân
này sẽ chứng tỏ rằng cánh cực hữu chỉ được một số lượng hạn chế cử tri trong xã
hội Ukraine ủng hộ. Trong các cuộc thăm dò ý kiến được tổ chức nhân cuộc bầu
cử tổng thống được dự kiến vào ngày 25 tháng 5 tới, các nhà lãnh đạo của cánh
cực hữu ở Ukraine chỉ được từ 2 đến 3 phần trăm công dân Ukraine ủng hộ mà
thôi. Không có người nào trong số các ứng cử viên hàng đầu có chút gì đó tương
tự như những người dân tộc chủ nghĩa. Nếu cuộc bầu cử được tổ chức, người chiến
thắng có thể sẽ là một ông trùm sôcôla hay một cựu võ sĩ quyền Anh hạng nặng,
cả hai đều còn lâu mới là những người dân tộc chủ nghĩa.
Tất nhiên, mục đích của sự can
thiệp của Nga là để đảm bảo rằng các cuộc bầu cử đó không bao giờ xảy ra. Dùng
sự hiện diện của các chính trị gia cánh hữu trong chế độ dân chủ ở nước láng
giềng làm lý do cho một cuộc xâm lược quân sự, đây là điều cực kì lạ lùng đối
với một chế độ độc tài công khai ngả sang cánh hữu, như chế độ của Vladimir
Putin. Dù có nói thế nào thì chính sách xã hội của chính Putin cũng ngả sang
hữu hơn chính sách của những người Ukraine mà ông ta chỉ trích. Nỗ lực của Nga
nhằm kiểm soát Ukraine dựa trên ý thức hệ Á-Âu (Eurasian ideology), dứt khoát
bác bỏ chế độ dân chủ tự do. Người sáng lập của phong trào Á-Âu (Eurasian
movement), Alexander Dugin, trên thực tế là một tay phát xít, ông ta từng kêu
gọi một cuộc cách mạng các giá trị trong khu vực kéo dài từ Bồ Đào Nha đến
Siberia. Người chịu trách nhiệm về chính sách đối với Ukraine là Sergei
Glayzev, trước đây lãnh đạo đảng dân tộc cực hữu đã bị cấm vì chiến dịch tranh
cử mang tính phân biệt chủng tộc. Putin đã tự đưa mình vào vị trí lãnh đạo
chiến dịch chống lại đồng tính luyến ái toàn cầu. Điều này rất có lợi về mặt
chính trị, vì phe đối lập Nga hiện đang bị vu cáo là tiến hành lobby cho tình
dục đồng giới ở tầm quốc tế, một điều tự bản chất của nó là không thể nào xảy
ra, nếu hiểu được tâm linh cố hữu của nền văn minh truyền thống của Nga.
Nga đã
xâm lược và chiếm đóng bản đảo Krym với thái độ làm nhiều người, trong đó có
một số nhà quan sát Nga, nhớ lại tinh thần hồi cuối những năm 1930. Luận cứ
được mang ra sử dụng là nhà nước Nga có quyền bảo vệ người Nga. Làm như thế là
đặt dân tộc tính, theo hình dung và đề xuất của Moskva, cao hơn biên giới quốc
tế và luật pháp quốc tế. Thật vậy, nhà chức trách Nga đã thể hiện rõ rằng học
thuyết của họ như sau: vì họ bảo rằng Ukraine không còn là một quốc gia nên
Ukraine không còn là một quốc gia; và trong thế giới của những mối quan hệ quốc
tế, chỉ có dân tộc tính và lịch sử được nhìn từ Moskva là quan trọng. Trong cái
logic này, “quyền” duy nhất của các cá nhân là được Điện Kremlin coi là thành
viên của một dân tộc[1] và sau đó tùy hoàn cảnh mà có bị xâm
lược hay là không. Việc người Nga ở Ukraine, trên thực tế, được hưởng quyền tự
do rộng rãi hơn so với người Nga ở Nga không phải là vấn đề cần quan tâm, vì
trong chương trình này, người dân không phải là những cá nhân mà chỉ đơn
giản là những luận cứ số liệu nhằm mở rộng lãnh thổ. Cung cách bác bỏ quốc gia
và luật pháp theo hướng có lợi cho dân tộc tính và cuộc xâm lăng như vậy không
phải là bằng chứng cho thấy nước Nga hiện nay chống chủ nghĩa phát xít.
Krym dưới chính quyền Ukraine
là một tỉnh tự trị, ngoài người Nga và người Ukraine còn có cả người thiểu số
Tatar. Tháng 5 năm 1944, toàn bộ người Tatar ở Krym, đàn ông, đàn bà và trẻ con,
đều bị Bộ Nội vụ Liên Xô trục xuất. Những người hiện sống ở Krym là những người
bị trục xuất còn sống sót và con cháu họ, từ nơi lưu đày khắc nghiệt ở Cộng hòa
Xô-viết Uzbekistan trở về và tái định cư ở nước Ukraine độc lập. Cuộc hồi hương
của họ là một trong những trường hợp kì diệu của sự hội nhập đa văn hóa ở châu
Âu thời hậu Xô-viết. Kết quả là người Tatar ở Krym là những người ủng hộ
Ukraine, theo nghĩa là họ thích luật pháp của Ukraine hơn bất cứ sự lựa chọn
nào khác. Cuộc xâm lăng của Nga vào vùng đất quê hương họ lập tức tạo ra ý
nghĩa mới về sự đe dọa, nó nhắc nhở nhiều người Tatar về kinh nghiệm của sự
thanh lọc sắc tộc. Nhà của họ ngay lập tức bị đánh dấu. Cách đây mấy ngày,
người ta đã phát hiện được xác một người Tatar ở Krym bị cắt ra từng khúc.
Trước “cuộc trưng cầu dân ý”, phụ nữ và trẻ con Tatar ở Krym đã bị đưa sang
phần đất liền Ukraine. Sau đây tình hình có thể còn xấu hơn.
Câu chuyện diễn ra ở Krym vào
ngày Chủ nhật vừa qua chỉ là một trò hề. Không thể tiến hành trưng cầu dân ý
dưới họng súng của quân chiếm đóng. Không thể tiến hành trưng cầu dân ý với chỉ
hai lựa chọn mà thực chất là như nhau. Không thể tiến hành trưng cầu dân ý khi
tất cả bộ máy tuyên truyền đều nằm trong tay nhà nước. Không thể tiến hành
trưng cầu dân ý khi toàn bộ các đài truyền hình khu vực đều bị đóng cửa, còn
các phóng viên thì bị đánh đập và đe dọa. Thậm chí trong những điều kiện như
thế, lời tuyên bố cho rằng 75% dân chúng tham gia và hơn 96% bỏ phiếu đồng ý
sáp nhập vào Nga cũng không đứng vững được. Sau nhiều năm khảo sát, chúng tôi
biết rằng phần lớn người Krym không ủng hộ việc sáp nhập vào Nga. Một công
trình khảo sát lớn cho thấy năm 2011 có 33% người ủng hộ ý tưởng này, năm 2013
chỉ còn 23%. Người Tatar ở Krym tẩy chay cuộc “trưng cầu dân ý”, nhiều người Ukraine
cũng làm thế, vì nó bị chính phủ Ukraine tuyên bố là phi pháp và vi hiến. Số
người tham gia ở thành phố Sevastopol là 123%.
Nhưng cũng có một số người ca
ngợi “cuộc trưng cầu dân ý” này. Moskva gửi lời mời các đảng cực hữu của châu
Âu và đã tìm được những chính trị gia sẵn sàng đóng vai“người quan sát”.
Enrique Ravello từng là thành viên của Đảng Tân Quốc xã CEDADE và hiện là thành
viên của cương lĩnh cực hữu Plataforma per Catalunya. Luc Michel từng là thành
viên Liên đoàn Tân Phát xít với tên gọi là Liên đoàn Hành động Dân tộc và châu
Âu (Fédération d’action nationaliste et européenne) và hiện ủng hộ cho tổ chức
hỗn hợp giữa chủ nghĩa phát xít và chủ nghĩa Bolshevik, một tổ chức được nhiều
người theo phái Á-Âu (Eurasianist) ở Nga biết đến. Béla Kovács là một
thành viên của đảng cực hữu Hungary gọi là Jobbik và là thủ quỹ của Liên minh
các Phong trào Quốc gia châu Âu (Alliance of European National Movements). Liên
minh này mô tả vụ can thiệp của Nga ở Ukraine là phản ứng trước âm mưu của phái
tân bảo thủ thế giới, được coi là nỗ lực mới nhất nhằm thống trị thế giới của
người Do Thái.
Trong khi xâm lược và chiếm
đóng bán đảo Krym, Nga – theo tường thuật của các nhân chứng – có đưa một số
công dân của mình tới, nhằm gây ra tình trạng bất ổn tại các thành phố phía
đông Ukraine như Kharkiv và Donetsk. Ở cả hai thành phố này, trong những diễn
biến dường như là đã được sắp đặt từ trước, một người nào đó đã hạ cờ Ukraine
từ một tòa nhà công cộng và thay thế bằng cờ Nga. Ở Kharkiv người làm việc này
là một công dân Nga, anh ta còn để cho người ta chụp hình mình trong bộ đồng
phục của Đức Quốc xã. Có lẽ đây chỉ đơn giản là lựa chọn thời trang mang tính
cá nhân. Ở Donetsk, người treo cờ là Pavel Gubarov, một người dân tộc chủ nghĩa
Nga (và là công dân Ukraine), anh này tuyên bố rằng mình là người cai trị nhân
dân. Sau khi bị chính quyền Ukraine bắt, anh ta được vô tuyến truyền hình Nga
đưa lên như một anh hùng và một vị thánh tử đạo. Trong khi đó ở Donetsk,
Gubarov được mọi người coi là một tên phát xít và là thành viên của tổ chức
phát xít gọi là Thống nhất Quốc gia Nga (Russian National Unity).
Nếu có ai bên cánh tả vẫn còn
coi Putin là nghiêm túc khi ông ta diễn tả vụ chiếm đóng Ukraine của Nga là
hành động chống phát xít, thì bây giờ có thể là thời điểm để xem xét lại.
Timothy
Snyder là giáo sư sử học ở Đại học Yale (Yale University) và là tác giả cuốn Những vùng đất đẫm máu: Châu Âu
giữa Hitler
và Stalin.
Nguồn: New Republic 17-3-2014
Đã đăng trên
procontra.asia
[1] Tác giả chơi chữ: nguyên văn Volk, tiếng Đức nghĩa là dân tộc, nhưng lại đồng âm với từ “chó sói”
trong tiếng Nga – ND
Hay quá! Cảm ơn anh!
ReplyDeleteTôi nghĩ rằng người đọc cần tỉnh táo khi đọc luận điểm của giới chính trị, dù họ mang danh là trí thức. Một người Nga hành động vì lợi ích nước Nga cũng giống như người Hoa Kỳ vì lợi ích Hoa Kỳ mà đem quân tiến đánh Trung Đông ... Hay người Việt Nam vì lợi ích bảo vệ chủ quyền VN vậy... Dịch giả hãy bình tĩnh nhìn lại mình xem ông có phải là nhà cách mạng "kiểu Nga" như bài dịch của ông không? Chống đối để tạo lập tên tuổi uy danh không thèm quan tâm đến thân phận người dân vốn đã quá khổ đau vì các cuộc tranh quyền của các thế lực không phải là tư tưởng tốt đẹp của nhửng người tử tế. Tại sao các vị không dịch và nghiên cứu tư tưởng tu nhân tích đức tương thân tương aí xoá bỏ hận thù của nhà Phật? Loanh quanh thay xiêm đổi áo Phạm Nguyên Tường hay Phạm Duy Hiển vẫn mang dòng máu hung hăng tranh đấu của những nhà cách mạng phương Tây mà Thôi.
ReplyDeleteRất mong Phạm Nguyên trường không xoá bỏ ý kiến của tôi để bạn dọc tham khảo.