Giang Trạch Dân, được coi là tội phạm chính trong việc cướp nội tạng
Câu hỏi này tôi đã tự đặt ra cho mình đã vài năm nay. Và tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời, liệu ý chí của con người độc lập đến mức nào trong một thể chế tội ác - dù sao đi nữa thì thể chế này cũng do chính con người tạo dựng nên...
Nhân tiện đây thì chị có thể nói rằng, chính Enver Tochti, nhà phẫu thuật người Duy Ngô Nhĩ và là một trong các nhân chứng đầu tiên, đã trả lời câu hỏi này. Người ta đã ra lệnh cho Enver mổ lấy thận và gan của người tù bị hành quyết, "một kẻ thù của quốc gia", có điều là chỉ cần nhìn qua, Enver đã nhận ra, người tù này vẫn còn sống. Phải, anh ta bị bắn vào ngực, nhưng nếu được chăm sóc thì nhiều phần anh ta sẽ bình phục. Anh ta có thể sống sót, nhưng người ta đã giết anh ta bằng cách cắt đi nội tạng.
Enver biết điều đó, nhưng vẫn thi hành. Vì sao? Anh lo sợ cho bản thân và gia đình và cũng như anh luôn luôn nhấn mạnh, các tuyên truyền đã để lại dấu ấn trong anh. Ngày nay anh mô tả, tôi như một người máy. Tuy nhiên, một điều thú vị là, khi chúng tôi nói chuyện với nhau lần đầu tiên, anh nói với tôi một điều khác. Anh nói: tôi không thể nhìn vào mặt người tù ấy, bởi vì máu trong anh vẫn chảy và tôi biết, anh vẫn còn sống, và một giọng nói bên trong tôi gào lên: tôi là kẻ giết người, tôi là kẻ giết người!
Và cấp trên của Tochti thì sao? Những người đã ra lệnh, chứ không phải là thực thi mệnh lệnh?
Chị thường nghe nói rằng đồng tiền đứng đằng sau các sự việc này, và tôi không phủ nhận điều đó: kinh doanh nội tạng mang lại nhiều tiền, bộ máy và doanh thu của họ là khủng khiếp. Các bệnh viện khổng lồ mọc lên khắp nơi và theo ấn hành mới của cuốn Vụ thu hoạch đẫm máu xuất bản năm 2016, thì có tới 100 ngàn vụ ghép nội tạng hàng năm - gấp 10 lần con số mà người ta vẫn khẳng định. Dĩ nhiên là đồng tiền đóng vai trò rất lớn. Nhưng theo tôi, một lý do chính ở đây là chúng ta đang nói về những người marxist. Tức là nói về những người chuyên giải quyết các vấn đề bằng cách triệt hạ nó đi. Và khi những vấn đề ấy lại là những con người thì sao?
Hay là chúng ta có thể đặt câu hỏi theo một cách khác: liệu cóngười nào đó đủ sức ngăn cản họ?
Chị biết không, quả thật đây là những điều đã được nói đến bên trong bộ ngoại giao Hoa kỳ. Một số người làm việc trong chính phủ cũ đã thực sự lo ngại với việc mổ cướp nội tạng, và rất lưu ý tới đề tài này. Họ nói với tôi: phải, người ta có thể làm chuyện đó và làm mà không bị trừng phạt sao cả.
Các lý do, tại sao Trung quốc sẽ không bị sao cả, là khá phức tạp, và chính Trung quốc cũng dùng các kiểu phương thức. Một trong các cách đó là phủ nhận tất cả, và thậm chí cả khi chúng tôi đưa ra bằng chứng. Họ khăng khăng, đó là bịa đặt, là tin giả. Chúng tôi dẫn bác sĩ, là người đã mổ, đã giết một người còn sống trên bàn mổ, thế mà họ (giọng đầy biểu cảm): đâu có, vô nghĩa, chuyện cũ rồi, và còn: tại sao anh không dẫn đến cho chúng tôi ai đó đã bị cắt đi nội tạng?
Sẽ chẳng có chứng cứ nào từ phía họ, không có bất cứ hồ sơ, tài liệu nào mà qua đó họ thú nhận. Holocaust sẽ không tồn tại, nếu như chiến tranh với nước Đức không làm Holocaust bị ngắt đoạn, thì nó sẽ tiếp diễn và sẽ bị chôn vùi dưới lòng đất hệt như các số phận Do thái, nếu như mọi sự thuận theo ý của Hitler. Còn chúng ta thì không có chiến tranh với Trung quốc. Tôi cho rằng, trong trường hợp này nhiều phần họ sẽ muốn giữ lại một số người Duy Ngô Nhĩ nào đó như một sự kỳ thú. Ở Trung quốc, người ta hay mời bạn bè tới quán của người Duy Ngô Nhĩ bởi đồ ăn ở đây được coi là thô sơ, nguyên thủy đầy ấn tượng, như dương vật con lừa và đại loại thế, và ở đó có cả các vũ nữ người Duy Ngô Nhĩ và họ nhảy múa hoàn toàn khác các vũ nữ người Hoa. Nếu bạn là người Mỹ thì điều này có thể làm bạn nhớ, vào những năm 30 Hoa kỳ đã nhìn nhận những người công dân gốc Phi của mình như thế nào: thô sơ, nguyên thủy đồng thời vô cùng quyến rũ. Tôi thấy có gì đó tương tự.
Bạn chơi cá độ? Bạn bia rượu? Bạn đủ ăn?
Tôi hơi chệch khỏi đề tài. Việc theo dõi người dân mà ông đã nói đến, không chỉ liên quan đến người Duy Ngô Nhĩ, mà trên thực tế còn liên quan tới mọi người Hoa. Nhờ có kỹ thuật số mà chính phủ của một xứ sở đông dân nhất trên thế giới, sẽ chẳng mấy chốc mà kiểm soát được toàn bộ người dân. Và ông, trong cuốn sách đầu tiên của mình tên là Thua nước nước Trung hoa mới, đã mô tả, các cao thủ công nghệ của phương Tây đã cung cấp cho Trung quốc các phương tiện cần thiết. Và cuốn sách của ông đó, nó chính là một lời cảnh báo đầy tăm tối. Ông thấy thế nào khi lời cảnh báo đã thành hiện thực?
Điều kinh hoàng nhất là từ thời đó, trong những năm 90 và đầu thiên niên kỷ, bất kỳ ai cũng đã có thể nhìn thấy điều ấy. Trung quốc đã cố gắng kiểm soát toàn bộ xã hội; chỉ có điều là lúc đó, họ vẫn còn chưa biết cách. Họ gọi điều này là Golden Shield - chiếc khiên vàng, thậm chí họ còn có một hãng Goldfinger, nghiêm túc! (là tên một bộ phim James Bond 007 do Sean Connery đóng - ông cười và khe khẽ ê a làn điệu của bộ phim James Bond nổi tiếng). Thoạt đầu thì họ làm việc với các dấu vân tay, sau đó thì họ hướng đến các thiết bị để nhận dạng nét mặt. Tôi không ảo tưởng là phương Tây không thu thập số liệu về người dân, cả ở đây thì công nghệ cũng là thiết bị để theo dõi. Nhưng ở đây, đa số là để phục vụ cho lợi nhuận và quảng cáo, và tôi quả thật không cho rằng, CIA hoặc Mosad quan tâm đến tất cả mọi người. Nhưng ở Trung quốc thì nó là như thế.
Rồi sau đó, công ty Cisco bán cho họ điện thoại cầm tay có khả năng nhận biết giọng người, mà là điều họ đã sử dụng ít nhiều. Nhưng cuối cùng họ lại lao vào công nghệ định dạng khuôn mặt ngay khi công nghệ này vừa phát triển đến mức độ cần thiết, và cũng là điều họ có thể kham được, nhiều phần không cần tới sự giúp đỡ của phương Tây. Họ phối hợp vừa chấm điểm vừa đánh giá về độ tin cậy về chính trị, thêm vào đó một quyền nào đó và trật tự xã hội: anh vượt đèn đỏ ư? Anh chơi cá cược ư? Anh hút thuốc ư? Anh bia rượu hơi quá ư? Đời sống tình dục của anh thế nào? Anh có đồng tính?
Và trên cơ sở tất cả các dữ liệu đó họ điều khiển cuộc sống của anh ta. Họ sẽ quyết định, liệu anh ta có thể đi tàu hỏa khi họ cho phép anh về nhà vào dịp lễ. Liệu anh ta có dễ dàng ly dị. Liệu công việc của anh ta có ổn - chắc chị biết là ngày nay, phần lớn các tù nhân lương tâm ở Trung quốc đều không bị nhốt vào tù mà thay vào đó họ làm người ta kiệt quệ về kinh tế. Vâng, trong cuốn sách đầu tiên, tôi đã cảnh báo rằng sự việc đang đi theo chiều hướng nguy hiểm này đây. Tôi đã nhìn thấy điều đó, bởi vì tôi làm tư vấn trong ngành công nghiệp này. Và không chỉ có mình tôi ở đó! Và những người Hoa thì chẳng dấu diếm gì trong chuyện này. Khách hàng của tôi giới thiệu cho họ một túi sản phẩm phần mềm, và họ hỏi ngay: chúng tôi có thể sử dụng để bắt các tín đồ Pháp luân công? Chúng tôi có thể dùng nó để chặn thông tin? Thông tin của nước ngoài? Họ không ngại ngần chút nào. Ai cũng phải nhìn thấy, điều này sẽ dẫn đến đâu! Vì vậy các tội lỗi đầu tiên, nếu như chị muốn nhắc đến, đã xảy ra từ rất lâu, trong giới công nghệ mà là giới rất thích tỏ ra rằng họ là những người có lý tưởng.
Món ăn bất hạnh
Theo ông, tại sao giới đó lại có lỗi đến vậy?
Tiền
Có thật là chỉ vì tiền?
Ít nhiều. Nhưng mà cũng là cảm giác dễ say mê, rằng bạn đang đứng ngay đầu nguồn của dòng chảy sự kiện. Trung quốc là một địa điểm đầy hưng phấn, rất thú vị để quan sát xã hội, nhất là một xã hội rộng lớn như là ở Trung quốc, thay đổi ngay trước mắt. Tôi sợ là hàng loạt các nhà "lý tưởng - chuyên gia công nghệ" đã không phân biệt được sự khác biệt giữa sự tham nhũng ở bên trong, đặc trưng cho các nước thứ ba, với chế độ đầy hung hãn mà ở đây chúng ta hân hạnh được tiếp xúc là Trung quốc.
Chúng ta nói đến những người không có được giác quan thứ sáu, là cái giác quan đã được bi kịch lịch sử nhen nhóm, như tại các nước như đông Âu chẳng hạn. Chị biết là những điều này có thể có các kết cục ra sao. Nhưng họ thì không có các kinh nghiệm như thế, họ chưa bao giờ có Stasi.
Tôi sống tại London và tôi phải nói rằng, Westminter (Thượng nghị viện Anh) là một trong những nơi khó thuyết phục nhất về việc mổ cướp nội tạng. Đơn giản là người Anh không gặp các thảm kịch có quy mô đến như vậy trong lịch sử. Đó là một hòn đảo, nói chung là một hòn đảo hạnh phúc, một nước Anh già cỗi và tốt lành. Luật pháp vẫn bị vi phạm, các sự việc tồi tệ có thể xảy ra, đôi khi rất tệ, nhưng đó là những lệch lạc chứ rất ít khi là lỗi hệ thống.
Tôi có một ví dụ, có thể hơi ngớ ngẩn một chút, nhưng không sao. Còn trai tôi thích cờ vua, một lần cậu chuẩn bị đi thì đấu và một người quen ở trường đề nghị sẽ chở chúng tôi đi cùng. Thế là chúng tôi cùng ngồi vào chiếc xe rất xịn của ông ấy và bắt đầu trò chuyện. Tôi hỏi, ông ấy làm gì, và ông ta rằng: điều khiển một chi nhánh bán các đồ chơi cho sản phẩm Happy Meal (suất đồ ăn cho trẻ em tại cửa hàng McDonald). Aha, tôi nói, ông sản xuất tại Trung quốc, phải không? Ông trả lời, rằng phải, và tôi: phải rồi, tôi đã phỏng vấn một số người tị nạn, họ luyện Pháp Luân Công và đã từng sản xuất các đồ chơi này trong một trại cải tạo. Không thể thế được, ông giận dữ. Chúng tôi kiểm soát sát sao điều kiện làm việc tại các nhà máy và tôi sẽ không bao giờ cho con mình chơi các đồ chơi được sản xuất trong trại cải tạo!
Tôi phải nói gì với ông ấy đây? Và dĩ nhiên là chúng tôi có thể vác đơn kiện vì Happy Meal. Chúng ta có thể khuấy vụ kiện bằng sự quan tâm đặc biệt của báo chí, làm lễ cải tên cho Happy Meal thành Unhappy Meal. Tuy vậy, sự thật là trong tất cả các câu chuyện của chúng tôi thì câu chuyện này là ít quan trọng nhất. Đó là câu chuyện cho các trang mạng xã hội. Ai quan tâm đến việc những người tù sản xuất Happy Meal, hay là thứ đồ vặt vãnh nào khác? Điều quan trọng là họ bị tù một cách bất công. Rằng họ bị giết hại. Mấu chốt của câu chuyện này là: phải, có hàng đống tiền ở đây, và nhân công thì lại quá rẻ mạt, và đơn giản là người phương Tây muốn nhắm mắt. Làm như không có chuyện gì xảy ra. Đó là con đường đơn giản nhất.
Ảo tưởng đầy quyến rũ về một con vịt thối rữa
Như ông đã nói về chủ nghĩa lý tưởng và sự ngây thơ: ở đây còn có thêm một lý do nữa, tại sao phương Tây lại giúp đỡ Trung quốc. Trong những năm 1990 đầy hy vọng, người ta tin rằng, bầu không khí tự do hơn cho người dân rồi sẽ đến cùng với sự phát triển về kinh tế...
Dĩ nhiên. Và ở Trung quốc thì nó là một ảo tưởng đầy quyến rũ, rằng chỉ cần bạn ở đó, bạn học được ngôn ngữ của họ và cuối cùng là bạn thâm nhập được vào xã hội, mà việc thâm nhập là rất khó; chỉ cần bạn có các bạn bè người Trung quốc và xây dựng được một mạng lưới quan hệ, là ở đó bạn có thể cải thiện được điều gì đó. Rằng một điều không thể tránh khỏi là, chỉ cần người Trung quốc có tiền đầy túi là làn sóng thương mại sẽ quét sạch toàn bộ chế độ cộng sản như một con vịt thối rữa nào đó. Và rằng mọi sự sẽ được xây dựng lại, nhờ có tự do ngôn luận, mà là điều sẽ chắp cánh cho sự sáng tạo của Trung quốc.
Nhưng chẳng có chuyện gì như vậy hết và không còn cách nào khác, tôi đành phải nói: tôi đã nói thế mà. Các dấu hiệu đã xuất hiện ngay từ những ngày ấy. Nhân tiện đây, khi tôi nói đến sự thâm nhập vào xã hội Trung quốc các mạng lưới các quan hệ, thì đó cũng là cái bẫy cả với các nhà báo làm việc trực tiếp tại Trung quốc. Các anh chị hãy chọn đi: hoặc là tự kiểm duyệt, hoặc là sự rủi ro, rằng người ta sẽ tống các anh chị ra khỏi Trung Quốc và các anh chị sẽ mất hết mọi nguồn thông tin quý giá. Khi chúng tôi nói đến Tân cương và việc chính quyền ở đấy đóng kín khu vực này - nếu như tôi không nhầm, thì người phóng viên cuối cùng định đi tới đó, là Nathan Vander Klippe (phóng viên chuyên làm tin về Trung quốc của tờ The Globe and Mail của Canada). Họ tóm anh ấy nhanh như thế này này (ông bật ngón tay) và hỏi cung anh ấy khá thô bạo - theo như tôi đã được nói chuyện với anh ấy. Nhưng anh ấy không viết về việc này bởi vẫn muốn tiếp tục làm việc tại Trung Quốc.
Tuy nhiên, đối với các công ty phương Tây, những người phải chịu một phần tội lỗi của mình: họ không thú nhận phần lỗi của mình, và theo tôi, đó là điều rất nguy hiểm. Tôi những mong những người lãnh đạo của các công ty ấy bước ra công khai và nói: chúng tôi đã nhầm. Chúng tôi đã mắc sai lầm. Bởi vì họ đã sai, đã để cho hàng loạt các sai phạm khủng khiếp xảy ra. Và chỉ có một công ty đã làm điều đó, thêm nữa, chỉ làm một phần, đó là Google. Họ rút khỏi Trung quốc lục địa sang Hongkong. Một thời gian dài Microsoft đã chiến đấu rất dũng cảm, tôi nhớ rất rõ điều này vì tôi có mặt ở đó. Nhưng cuối cùng, họ cũng đổ và phải trao cho người Hoa mã nguồn. Apple lại là một câu chuyện khác. Dù sao đi chăng nữa thì ở đây, chúng ta đang nói về sự thất bại thảm hại trên mọi mặt.
Chúng ta hãy quay lại với phần kết: thay vì ảnh hưởng của thế giới với Trung quốc thì tôi muốn biết quan điểm của ông về ảnh hưởng của Trung quốc đối với thế giới.
Chị biết không, David Matas luôn nói về việc mổ cướp nội tạng thế này: đây là con virus nằm trong chính bộ máy y tế. Nếu như các bác sĩ giết hại những người không phạm bất kỳ một tội ác nào, và cả theo luật pháp của Trung quốc, thì đó là virus và có thể lây lan. Trung quốc có nỗ lực xuất khẩu cái thực tế này không? Có, chúng tôi có các chứng cứ nhất định rằng quả thật họ đang thử tiến hành việc này ở Việt nam và có thể cả ở Bắc Hàn - hoặc là Bắc Hàn đang lấy cảm hứng từ đây. Nhưng chúng tôi còn chưa đưa ra điều này, bởi vì chúng tôi chưa có đủ các chứng cứ để đáp ứng các tiêu chuẩn của chính chúng tôi.
Tuy vậy, nếu quan sát những gì đang diễn ra tại Trung quốc trong lĩnh vực internet và việc kiểm soát xã hội, thì cơ bản là rõ ràng, điều gì đang xảy ra ở đây. Có nghĩa là tất cả mọi người sẽ bị mổ cướp đi nội tạng ư? Dĩ nhiên là không. Phần lớn người dân sẽ sống một cuộc sống phong phú và toại nguyện hơn so với thế hệ của cha mẹ họ. Tôi hoàn toàn không nghi ngờ điều này. Nhưng nếu anh mang ra áp dụng một hệ thống theo dõi chặt chẽ và toàn diện, thì anh sẽ chặn đứng toàn bộ tính tự do sáng tạo, thì điều này sẽ dẫn anh đến đâu? Cho phép tôi hỏi chị, lần cuối cùng chị xem một bộ phim Trung quốc là khi nào? Ý tôi nói là phim từ lục địa?
(Trong đầu tôi hiện ra khuôn mặt lông lá luôn chí chóe của Vua Khỉ (phần hai) mà tôi định xem trên chuyến bay năm nay sang Đài loan. Nhưng nó có phải là phim Hongkong không nhỉ? Tôi cố gắng nhớ lại, chật vật. Và không nói gì)
Với tôi thì đã 3-4 năm nay. Và chị có thể gọi tên một số các ngôi sao nhạc Pop Trung quốc được không? Thế hệ thống tài chính của Trung quốc thì sao? Qua đó, tôi muốn nói rằng năng lực mềm của nước Cộng hòa nhân dân Trung hoa rất yếu và đó chính là do thái độ đàn áp đối với việc tự do suy nghĩ. Vâng, rất nhiều nước phải chịu Trung quốc. Chủ yếu là nhờ sự thành công một cách không ngờ của họ về mặt kinh tế, nhưng cả do sự biểu dương lực lượng trong thời gian cuối đây, ví dụ như vụ khoe khoang sức mạnh tại biển Đông. Thế mặt thứ hai, mặt "mềm mại" của các ảnh hưởng đối với thế giới thì sao? Trung quốc rất giỏi trong nghệ thuật đánh bóng, đóng gói để trông thật cao sang. Nhưng khó mà có thể đủ.
Enver biết điều đó, nhưng vẫn thi hành. Vì sao? Anh lo sợ cho bản thân và gia đình và cũng như anh luôn luôn nhấn mạnh, các tuyên truyền đã để lại dấu ấn trong anh. Ngày nay anh mô tả, tôi như một người máy. Tuy nhiên, một điều thú vị là, khi chúng tôi nói chuyện với nhau lần đầu tiên, anh nói với tôi một điều khác. Anh nói: tôi không thể nhìn vào mặt người tù ấy, bởi vì máu trong anh vẫn chảy và tôi biết, anh vẫn còn sống, và một giọng nói bên trong tôi gào lên: tôi là kẻ giết người, tôi là kẻ giết người!
Và cấp trên của Tochti thì sao? Những người đã ra lệnh, chứ không phải là thực thi mệnh lệnh?
Chị thường nghe nói rằng đồng tiền đứng đằng sau các sự việc này, và tôi không phủ nhận điều đó: kinh doanh nội tạng mang lại nhiều tiền, bộ máy và doanh thu của họ là khủng khiếp. Các bệnh viện khổng lồ mọc lên khắp nơi và theo ấn hành mới của cuốn Vụ thu hoạch đẫm máu xuất bản năm 2016, thì có tới 100 ngàn vụ ghép nội tạng hàng năm - gấp 10 lần con số mà người ta vẫn khẳng định. Dĩ nhiên là đồng tiền đóng vai trò rất lớn. Nhưng theo tôi, một lý do chính ở đây là chúng ta đang nói về những người marxist. Tức là nói về những người chuyên giải quyết các vấn đề bằng cách triệt hạ nó đi. Và khi những vấn đề ấy lại là những con người thì sao?
Hay là chúng ta có thể đặt câu hỏi theo một cách khác: liệu cóngười nào đó đủ sức ngăn cản họ?
Chị biết không, quả thật đây là những điều đã được nói đến bên trong bộ ngoại giao Hoa kỳ. Một số người làm việc trong chính phủ cũ đã thực sự lo ngại với việc mổ cướp nội tạng, và rất lưu ý tới đề tài này. Họ nói với tôi: phải, người ta có thể làm chuyện đó và làm mà không bị trừng phạt sao cả.
Các lý do, tại sao Trung quốc sẽ không bị sao cả, là khá phức tạp, và chính Trung quốc cũng dùng các kiểu phương thức. Một trong các cách đó là phủ nhận tất cả, và thậm chí cả khi chúng tôi đưa ra bằng chứng. Họ khăng khăng, đó là bịa đặt, là tin giả. Chúng tôi dẫn bác sĩ, là người đã mổ, đã giết một người còn sống trên bàn mổ, thế mà họ (giọng đầy biểu cảm): đâu có, vô nghĩa, chuyện cũ rồi, và còn: tại sao anh không dẫn đến cho chúng tôi ai đó đã bị cắt đi nội tạng?
Sẽ chẳng có chứng cứ nào từ phía họ, không có bất cứ hồ sơ, tài liệu nào mà qua đó họ thú nhận. Holocaust sẽ không tồn tại, nếu như chiến tranh với nước Đức không làm Holocaust bị ngắt đoạn, thì nó sẽ tiếp diễn và sẽ bị chôn vùi dưới lòng đất hệt như các số phận Do thái, nếu như mọi sự thuận theo ý của Hitler. Còn chúng ta thì không có chiến tranh với Trung quốc. Tôi cho rằng, trong trường hợp này nhiều phần họ sẽ muốn giữ lại một số người Duy Ngô Nhĩ nào đó như một sự kỳ thú. Ở Trung quốc, người ta hay mời bạn bè tới quán của người Duy Ngô Nhĩ bởi đồ ăn ở đây được coi là thô sơ, nguyên thủy đầy ấn tượng, như dương vật con lừa và đại loại thế, và ở đó có cả các vũ nữ người Duy Ngô Nhĩ và họ nhảy múa hoàn toàn khác các vũ nữ người Hoa. Nếu bạn là người Mỹ thì điều này có thể làm bạn nhớ, vào những năm 30 Hoa kỳ đã nhìn nhận những người công dân gốc Phi của mình như thế nào: thô sơ, nguyên thủy đồng thời vô cùng quyến rũ. Tôi thấy có gì đó tương tự.
Bạn chơi cá độ? Bạn bia rượu? Bạn đủ ăn?
Tôi hơi chệch khỏi đề tài. Việc theo dõi người dân mà ông đã nói đến, không chỉ liên quan đến người Duy Ngô Nhĩ, mà trên thực tế còn liên quan tới mọi người Hoa. Nhờ có kỹ thuật số mà chính phủ của một xứ sở đông dân nhất trên thế giới, sẽ chẳng mấy chốc mà kiểm soát được toàn bộ người dân. Và ông, trong cuốn sách đầu tiên của mình tên là Thua nước nước Trung hoa mới, đã mô tả, các cao thủ công nghệ của phương Tây đã cung cấp cho Trung quốc các phương tiện cần thiết. Và cuốn sách của ông đó, nó chính là một lời cảnh báo đầy tăm tối. Ông thấy thế nào khi lời cảnh báo đã thành hiện thực?
Điều kinh hoàng nhất là từ thời đó, trong những năm 90 và đầu thiên niên kỷ, bất kỳ ai cũng đã có thể nhìn thấy điều ấy. Trung quốc đã cố gắng kiểm soát toàn bộ xã hội; chỉ có điều là lúc đó, họ vẫn còn chưa biết cách. Họ gọi điều này là Golden Shield - chiếc khiên vàng, thậm chí họ còn có một hãng Goldfinger, nghiêm túc! (là tên một bộ phim James Bond 007 do Sean Connery đóng - ông cười và khe khẽ ê a làn điệu của bộ phim James Bond nổi tiếng). Thoạt đầu thì họ làm việc với các dấu vân tay, sau đó thì họ hướng đến các thiết bị để nhận dạng nét mặt. Tôi không ảo tưởng là phương Tây không thu thập số liệu về người dân, cả ở đây thì công nghệ cũng là thiết bị để theo dõi. Nhưng ở đây, đa số là để phục vụ cho lợi nhuận và quảng cáo, và tôi quả thật không cho rằng, CIA hoặc Mosad quan tâm đến tất cả mọi người. Nhưng ở Trung quốc thì nó là như thế.
Rồi sau đó, công ty Cisco bán cho họ điện thoại cầm tay có khả năng nhận biết giọng người, mà là điều họ đã sử dụng ít nhiều. Nhưng cuối cùng họ lại lao vào công nghệ định dạng khuôn mặt ngay khi công nghệ này vừa phát triển đến mức độ cần thiết, và cũng là điều họ có thể kham được, nhiều phần không cần tới sự giúp đỡ của phương Tây. Họ phối hợp vừa chấm điểm vừa đánh giá về độ tin cậy về chính trị, thêm vào đó một quyền nào đó và trật tự xã hội: anh vượt đèn đỏ ư? Anh chơi cá cược ư? Anh hút thuốc ư? Anh bia rượu hơi quá ư? Đời sống tình dục của anh thế nào? Anh có đồng tính?
Biểu tình phản đối cướp nội tạng
Món ăn bất hạnh
Theo ông, tại sao giới đó lại có lỗi đến vậy?
Tiền
Có thật là chỉ vì tiền?
Ít nhiều. Nhưng mà cũng là cảm giác dễ say mê, rằng bạn đang đứng ngay đầu nguồn của dòng chảy sự kiện. Trung quốc là một địa điểm đầy hưng phấn, rất thú vị để quan sát xã hội, nhất là một xã hội rộng lớn như là ở Trung quốc, thay đổi ngay trước mắt. Tôi sợ là hàng loạt các nhà "lý tưởng - chuyên gia công nghệ" đã không phân biệt được sự khác biệt giữa sự tham nhũng ở bên trong, đặc trưng cho các nước thứ ba, với chế độ đầy hung hãn mà ở đây chúng ta hân hạnh được tiếp xúc là Trung quốc.
Chúng ta nói đến những người không có được giác quan thứ sáu, là cái giác quan đã được bi kịch lịch sử nhen nhóm, như tại các nước như đông Âu chẳng hạn. Chị biết là những điều này có thể có các kết cục ra sao. Nhưng họ thì không có các kinh nghiệm như thế, họ chưa bao giờ có Stasi.
Tôi sống tại London và tôi phải nói rằng, Westminter (Thượng nghị viện Anh) là một trong những nơi khó thuyết phục nhất về việc mổ cướp nội tạng. Đơn giản là người Anh không gặp các thảm kịch có quy mô đến như vậy trong lịch sử. Đó là một hòn đảo, nói chung là một hòn đảo hạnh phúc, một nước Anh già cỗi và tốt lành. Luật pháp vẫn bị vi phạm, các sự việc tồi tệ có thể xảy ra, đôi khi rất tệ, nhưng đó là những lệch lạc chứ rất ít khi là lỗi hệ thống.
Tôi có một ví dụ, có thể hơi ngớ ngẩn một chút, nhưng không sao. Còn trai tôi thích cờ vua, một lần cậu chuẩn bị đi thì đấu và một người quen ở trường đề nghị sẽ chở chúng tôi đi cùng. Thế là chúng tôi cùng ngồi vào chiếc xe rất xịn của ông ấy và bắt đầu trò chuyện. Tôi hỏi, ông ấy làm gì, và ông ta rằng: điều khiển một chi nhánh bán các đồ chơi cho sản phẩm Happy Meal (suất đồ ăn cho trẻ em tại cửa hàng McDonald). Aha, tôi nói, ông sản xuất tại Trung quốc, phải không? Ông trả lời, rằng phải, và tôi: phải rồi, tôi đã phỏng vấn một số người tị nạn, họ luyện Pháp Luân Công và đã từng sản xuất các đồ chơi này trong một trại cải tạo. Không thể thế được, ông giận dữ. Chúng tôi kiểm soát sát sao điều kiện làm việc tại các nhà máy và tôi sẽ không bao giờ cho con mình chơi các đồ chơi được sản xuất trong trại cải tạo!
Tôi phải nói gì với ông ấy đây? Và dĩ nhiên là chúng tôi có thể vác đơn kiện vì Happy Meal. Chúng ta có thể khuấy vụ kiện bằng sự quan tâm đặc biệt của báo chí, làm lễ cải tên cho Happy Meal thành Unhappy Meal. Tuy vậy, sự thật là trong tất cả các câu chuyện của chúng tôi thì câu chuyện này là ít quan trọng nhất. Đó là câu chuyện cho các trang mạng xã hội. Ai quan tâm đến việc những người tù sản xuất Happy Meal, hay là thứ đồ vặt vãnh nào khác? Điều quan trọng là họ bị tù một cách bất công. Rằng họ bị giết hại. Mấu chốt của câu chuyện này là: phải, có hàng đống tiền ở đây, và nhân công thì lại quá rẻ mạt, và đơn giản là người phương Tây muốn nhắm mắt. Làm như không có chuyện gì xảy ra. Đó là con đường đơn giản nhất.
Ảo tưởng đầy quyến rũ về một con vịt thối rữa
Như ông đã nói về chủ nghĩa lý tưởng và sự ngây thơ: ở đây còn có thêm một lý do nữa, tại sao phương Tây lại giúp đỡ Trung quốc. Trong những năm 1990 đầy hy vọng, người ta tin rằng, bầu không khí tự do hơn cho người dân rồi sẽ đến cùng với sự phát triển về kinh tế...
Dĩ nhiên. Và ở Trung quốc thì nó là một ảo tưởng đầy quyến rũ, rằng chỉ cần bạn ở đó, bạn học được ngôn ngữ của họ và cuối cùng là bạn thâm nhập được vào xã hội, mà việc thâm nhập là rất khó; chỉ cần bạn có các bạn bè người Trung quốc và xây dựng được một mạng lưới quan hệ, là ở đó bạn có thể cải thiện được điều gì đó. Rằng một điều không thể tránh khỏi là, chỉ cần người Trung quốc có tiền đầy túi là làn sóng thương mại sẽ quét sạch toàn bộ chế độ cộng sản như một con vịt thối rữa nào đó. Và rằng mọi sự sẽ được xây dựng lại, nhờ có tự do ngôn luận, mà là điều sẽ chắp cánh cho sự sáng tạo của Trung quốc.
Nhưng chẳng có chuyện gì như vậy hết và không còn cách nào khác, tôi đành phải nói: tôi đã nói thế mà. Các dấu hiệu đã xuất hiện ngay từ những ngày ấy. Nhân tiện đây, khi tôi nói đến sự thâm nhập vào xã hội Trung quốc các mạng lưới các quan hệ, thì đó cũng là cái bẫy cả với các nhà báo làm việc trực tiếp tại Trung quốc. Các anh chị hãy chọn đi: hoặc là tự kiểm duyệt, hoặc là sự rủi ro, rằng người ta sẽ tống các anh chị ra khỏi Trung Quốc và các anh chị sẽ mất hết mọi nguồn thông tin quý giá. Khi chúng tôi nói đến Tân cương và việc chính quyền ở đấy đóng kín khu vực này - nếu như tôi không nhầm, thì người phóng viên cuối cùng định đi tới đó, là Nathan Vander Klippe (phóng viên chuyên làm tin về Trung quốc của tờ The Globe and Mail của Canada). Họ tóm anh ấy nhanh như thế này này (ông bật ngón tay) và hỏi cung anh ấy khá thô bạo - theo như tôi đã được nói chuyện với anh ấy. Nhưng anh ấy không viết về việc này bởi vẫn muốn tiếp tục làm việc tại Trung Quốc.
Tuy nhiên, đối với các công ty phương Tây, những người phải chịu một phần tội lỗi của mình: họ không thú nhận phần lỗi của mình, và theo tôi, đó là điều rất nguy hiểm. Tôi những mong những người lãnh đạo của các công ty ấy bước ra công khai và nói: chúng tôi đã nhầm. Chúng tôi đã mắc sai lầm. Bởi vì họ đã sai, đã để cho hàng loạt các sai phạm khủng khiếp xảy ra. Và chỉ có một công ty đã làm điều đó, thêm nữa, chỉ làm một phần, đó là Google. Họ rút khỏi Trung quốc lục địa sang Hongkong. Một thời gian dài Microsoft đã chiến đấu rất dũng cảm, tôi nhớ rất rõ điều này vì tôi có mặt ở đó. Nhưng cuối cùng, họ cũng đổ và phải trao cho người Hoa mã nguồn. Apple lại là một câu chuyện khác. Dù sao đi chăng nữa thì ở đây, chúng ta đang nói về sự thất bại thảm hại trên mọi mặt.
Chúng ta hãy quay lại với phần kết: thay vì ảnh hưởng của thế giới với Trung quốc thì tôi muốn biết quan điểm của ông về ảnh hưởng của Trung quốc đối với thế giới.
Chị biết không, David Matas luôn nói về việc mổ cướp nội tạng thế này: đây là con virus nằm trong chính bộ máy y tế. Nếu như các bác sĩ giết hại những người không phạm bất kỳ một tội ác nào, và cả theo luật pháp của Trung quốc, thì đó là virus và có thể lây lan. Trung quốc có nỗ lực xuất khẩu cái thực tế này không? Có, chúng tôi có các chứng cứ nhất định rằng quả thật họ đang thử tiến hành việc này ở Việt nam và có thể cả ở Bắc Hàn - hoặc là Bắc Hàn đang lấy cảm hứng từ đây. Nhưng chúng tôi còn chưa đưa ra điều này, bởi vì chúng tôi chưa có đủ các chứng cứ để đáp ứng các tiêu chuẩn của chính chúng tôi.
Tuy vậy, nếu quan sát những gì đang diễn ra tại Trung quốc trong lĩnh vực internet và việc kiểm soát xã hội, thì cơ bản là rõ ràng, điều gì đang xảy ra ở đây. Có nghĩa là tất cả mọi người sẽ bị mổ cướp đi nội tạng ư? Dĩ nhiên là không. Phần lớn người dân sẽ sống một cuộc sống phong phú và toại nguyện hơn so với thế hệ của cha mẹ họ. Tôi hoàn toàn không nghi ngờ điều này. Nhưng nếu anh mang ra áp dụng một hệ thống theo dõi chặt chẽ và toàn diện, thì anh sẽ chặn đứng toàn bộ tính tự do sáng tạo, thì điều này sẽ dẫn anh đến đâu? Cho phép tôi hỏi chị, lần cuối cùng chị xem một bộ phim Trung quốc là khi nào? Ý tôi nói là phim từ lục địa?
(Trong đầu tôi hiện ra khuôn mặt lông lá luôn chí chóe của Vua Khỉ (phần hai) mà tôi định xem trên chuyến bay năm nay sang Đài loan. Nhưng nó có phải là phim Hongkong không nhỉ? Tôi cố gắng nhớ lại, chật vật. Và không nói gì)
Với tôi thì đã 3-4 năm nay. Và chị có thể gọi tên một số các ngôi sao nhạc Pop Trung quốc được không? Thế hệ thống tài chính của Trung quốc thì sao? Qua đó, tôi muốn nói rằng năng lực mềm của nước Cộng hòa nhân dân Trung hoa rất yếu và đó chính là do thái độ đàn áp đối với việc tự do suy nghĩ. Vâng, rất nhiều nước phải chịu Trung quốc. Chủ yếu là nhờ sự thành công một cách không ngờ của họ về mặt kinh tế, nhưng cả do sự biểu dương lực lượng trong thời gian cuối đây, ví dụ như vụ khoe khoang sức mạnh tại biển Đông. Thế mặt thứ hai, mặt "mềm mại" của các ảnh hưởng đối với thế giới thì sao? Trung quốc rất giỏi trong nghệ thuật đánh bóng, đóng gói để trông thật cao sang. Nhưng khó mà có thể đủ.
Nguồn: https://www.irozhlas.cz/zpravy-svet/rozhovor-ethan-gutmann-jatka-cina-odebirani-organu-falun-gong-ujgurove-zprava_1806221100_hm
No comments:
Post a Comment