Hiếu Tân
dịch
Chương 3
Đọc
Cân nhắc kĩ hơn một chút
trong việc lựa chọn sự nghiệp để theo đuổi, có lẽ tất cả mọi người thực chất đã
trở thành các sinh viên và những nhà quan sát, vì chắc chắn bản chất của họ và
số phận của họ giống nhau là quan tâm đến tất cả. Trong việc tích lũy của cải
cho bản thân và cho con cháu, trong việc tìm kiếm một gia đình hay một tổ quốc,
hay thậm chí đạt được danh vọng, chúng ta là những con người có sống có chết,
nhưng trong quan hệ với chân lí chúng ta là bất tử, và không phải sợ bất kì
thay đổi hay tai biến nào. Nhà triết học cổ xưa nhất của Ai Cập hay Hindu nâng
một góc mạng che mặt của tượng thần[1]; và
chiếc áo choàng run rẩy vẫn còn nâng lên, tôi khao khát nhìn vào vẻ huy hoàng còn
tươi mới, và lúc đó chính là tôi ở trong ngài táo tợn như thế, và chính là ngài
ở trong tôi lúc này nhìn lại hình ảnh này. Không có bụi bám trên chiếc áo choàng
đó; thời gian không trôi đi từ khi vị thần đó được bộc lộ. Thời gian mà chúng
ta thực sự cải thiện, hay thời gian có thể cải thiện, không phải quá khứ, cũng
không phải hiện tại hay tương lai.
Nhà tôi thuận lợi hơn một
trường đại học, không chỉ để suy nghĩ, mà còn để đọc một cách nghiêm túc; và mặc
dù tôi ở ngoài tầm một thư viện bình thường đang hoạt động, tôi đã rơi vào tầm
ảnh hưởng của những cuốn sách lưu hành trên khắp thế giới, những dòng chữ của
chúng được viết ra trước tiên trên vỏ cây, và ngày nay chỉ thỉnh thoảng mới
được chép ra trên giấy. Nhà thơ Mîr Camar Uddîn Mast[2] nói “Tôi đã có cái thuận
lợi này trong những quyển sách, là ngồi một chỗ mà lướt qua nhiều miền của thế
giới tinh thần; tôi đã trải nghiệm cái thú được say sưa với một li rượu vang,
khi uống rượu của những lý thuyết thâm thúy”. Tôi để Iliad của Homer
trên bàn trong suốt mùa hè, mặc dù chỉ thỉnh thoảng tôi mới liếc qua một trang.
Lúc đầu tôi lao động không ngừng nghỉ bằng tay, vì tôi phải hoàn thành ngôi nhà
và xới đậu, nên không thể nghiên cứu nhiều hơn. Tuy nhiên tôi động viên bản
thân bằng cái viễn cảnh đọc trong tương lai. Tôi đọc một hai trang sách du lịch
nông cạn trong khoảng nghỉ giữa công việc, cho đến khi việc đó làm tôi tự thấy
xấu hổ, và tự hỏi vậy chứ tôi đang sống ở đâu.
Sinh viên có thể đọc
Homer hay Æschylus[3] bằng tiếng Hi Lạp mà
không có nguy cơ nhiễm thói ưa xa hoa phung phí, vì anh ta ở mức độ nào đó
tranh đua với những nhân vật anh hùng, và dành trọn những giờ buổi sáng cho
những trang sách của họ. Những sách anh hùng ca, dù được in bằng tiếng mẹ đẻ
của chúng ta, sẽ luôn là ngôn ngữ chết đối với những thời đại qua đi; và chúng ta
phải vất vả tìm nghĩa của mỗi từ và mỗi dòng, đoán ra nghĩa rộng hơn nghĩa thường
dùng vượt ra ngoài sự thông thái, can đảm và cao thượng mà chúng ta có. Báo chí
hiện nay rẻ và nhiều, với toàn bộ phần dịch thuật của nó, đã làm được rất ít
trong việc đưa chúng ta đến với những nhà văn anh hùng ca của thời cổ. Dường
như họ bị cô đơn, và những chữ dùng để in họ vẫn hiếm
và lạ. Đáng bỏ ra những ngày tuổi trẻ và những giờ quý giá, nếu bạn học
dù chỉ vài chữ của một cổ ngữ, chúng vượt lên trên sự tầm thường của đường phố,
chúng là những gợi mở và kích thích. Sẽ không là vô ích nếu người nông dân nhớ
được và nhắc lại vài từ Latin mà ông ta đã nghe. Đôi khi người ta nói như thể
việc nghiên cứu cổ học[4] cuối
cùng dẫn đến những nghiên cứu hiện đại và thực dụng hơn, nhưng người sinh viên
thích mạo hiểm sẽ luôn luôn nghiên cứu cổ học, bằng bất cứ ngôn ngữ nào mà anh
ta biết viết, dù chúng cổ đến đâu. Vì cổ điển là gì nếu không phải là những tư
tưởng cao quý nhất của con người được ghi lại?
Henry David Thoreau (1817-1862)
Chúng là những đền thờ duy nhất
không bị đổ nát, và trong đó có những câu trả lời cho những câu hỏi hiện đại nhất
mà Delphi và Dodona[5] chưa
bao giờ đưa ra. Chúng ta cũng có thể bỏ sót không nghiên cứu Thiên nhiên vì nó
đã già rồi. Đọc tốt, tức là đọc những quyển sách thật sự trong một tinh thần
thật sự, là một môn luyện tập cao quý, và là môn sẽ giao cho người đọc nhiều
nhiệm vụ hơn bất kì bài tập nào mà phong tục ngày nay coi trọng. Nó đòi hỏi một
sự huấn luyện như của vận động viên điền kinh, ý định bền bỉ hầu như suốt cuộc
đời với đối tượng này. Sách phải được đọc một cách cẩn trọng và dè dặt như chúng
được viết ra. Thậm chí nói được thứ tiếng của dân tộc viết ra sách đó cũng chưa
đủ, vì có một chênh lệch đáng kể giữa văn viết và văn nói, ngôn ngữ nghe và
ngôn ngữ đọc. Ngôn ngữ nói nói chung chỉ là phù du, tạm thời, một âm thanh, một
thứ tiếng, một phương ngữ, hầu như có tính động vật, và chúng ta học nó một cách
vô thức, giống như những con vật, đó là ngôn ngữ của mẹ chúng ta. Ngôn ngữ viết
là sự chín muồi và từng trải của tiếng nói, nếu tiếng nói là của mẹ chúng ta
thì ngôn ngữ viết là của cha chúng ta, một sự thể hiện dè dặt và chọn lọc, quá
nhiều ý nghĩa nghe bằng tai thì không hết, mà chúng ta phải được sinh ra lần
nữa để nói[6]. Đám
đông người ở thời trung cổ chỉ nói tiếng Hi Lạp và tiếng Latin thì không
có cơ may bẩm sinh đọc được những tác phẩm thiên tài viết bằng những
ngôn ngữ ấy; vì chúng không được viết bằng thứ tiếng Hi Lạp hay Latin mà họ biết,
mà bằng thứ ngôn ngữ chọn lọc của văn chương. Họ không biết những phương ngữ quý
tộc hơn của Hi Lạp và La Mã, mà những vật liệu trên đó chúng được viết đối với
họ chỉ là giấy lộn, trái lại họ rất quý thứ văn chương rẻ tiền đương thời.
Nhưng khi nhiều dân tộc châu Âu đã có được những ngôn ngữ viết riêng biệt tuy còn
đơn giản của họ, đủ cho những mục đích của nền văn học đang lên của họ, thì nền cổ học được phục hưng, và các học
giả đã có thể từ sự xa cách[7] đó
nhận rõ được những kho báu cổ xưa. Những gì mà đám đông La Mã và Hi Lạp ngày
trước không thể nghe, thì sau nhiều thế kỉ trôi qua chỉ một ít học giả đọc,
và số học giả ngày nay vẫn còn đọc chúng còn ít hơn nữa.
Dù chúng ta có thể ngưỡng
mộ đến đâu tài hùng biện lâu lâu có dịp bùng ra của nhà hùng biện, thì những
lời cao quý nhất được viết ra thường ở xa đằng sau hoặc bên trên thứ ngôn ngữ
nói trôi tuột qua ấy như bầu trời đầy sao đằng sau những đám mây. Có những
vì sao, và có những người có thể đọc chúng. Các nhà thiên văn mãi mãi bình luận
và quan sát chúng. Chúng không phải là những hơi thở giống như hơi thở đầy hơi
nước và những cuộc nói chuyện hằng ngày của chúng ta. Cái gọi là sự hùng biện
trong diễn đàn thường được thấy là phép tu từ trong nghiên cứu. Nhà hùng biện
tràn ngập cảm hứng trong một dịp nhất thời, và nói với đám đông trước mặt ông,
với những người có thể nghe ông; nhưng nhà văn, cuộc sống điềm đạm hơn của
họ là cơ hội của họ, mà đám đông gây cảm hứng cho nhà hùng biện có thể làm cho
họ sao nhãng, họ nói là nói với nhân loại thông minh và lành mạnh, với tất cả
những thời đại có thể hiểu họ.
Chẳng đáng ngạc nhiên khi
Alexander[8] mang Iliad theo ông
trong những cuộc viễn chinh trong một chiếc tráp quý. Một lời được viết ra là một
di tích quý báu nhất. Nó là thứ vừa thân mật hơn với chúng ta, vừa phổ thông
hơn bất kì tác phẩm nghệ thuật nào khác. Nó là tác phẩm nghệ thuật gần gũi nhất
với bản thân cuộc sống. Nó có thể được dịch ra mọi thứ tiếng, và không chỉ được
đọc mà còn thật sự được thở bằng tất cả những môi người; - không chỉ được thể
hiện trên toan trên bố hay trên đá cẩm thạch, mà được khắc vào hơi thở của bản
thân cuộc sống. Biểu tượng của suy nghĩ của một người cổ đại trở thành lời nói
của một người hiện đại. Về những tượng đá cẩm thạch của Hi Lạp, hai nghìn năm đã
truyền vào những tượng đài của văn chương của nó chỉ một màu thu vàng chín hơn,
vì chúng đã mang bầu không khí trong sáng và thiên đàng của chính nó vào mọi mảnh
đất để bảo vệ chúng khỏi sự gặm mòn của thời gian. Sách là kho báu của thế giới
và tài sản thừa kế xứng đáng của các thế hệ và các dân tộc. Sách, những quyển
xưa nhất và hay nhất, đứng một cách tự nhiên và đàng hoàng trên các kệ sách của
mọi nhà. Chúng không có lí do gì để tự biện hộ, nhưng trong khi chúng khai sáng
và nâng đỡ độc giả thì lương tri của anh ta không từ chối chúng. Tác giả của chúng
là một tầng lớp quý tộc tự nhiên và hấp dẫn của mọi xã hội, và hơn mọi vua chúa,
họ ảnh hưởng lên loài người. Khi một nhà buôn dốt nát và kiêu ngạo nhờ công
việc kinh doanh thành công mà giành được nhàn rỗi và độc lập, và được chấp nhận
vào giới giàu sang, chắc chắn cuối cùng ông ta sẽ quay sang những giới có tri
thức và tài năng, cao hơn nhưng khó vào hơn, và nhận ra sự dở dang của văn hóa
của ông ta, sự phù phiếm và thiếu hụt trong sự giàu có của ông ta, và hơn nữa
chứng tỏ sự nhìn xa của ông bằng những nỗ lực cho con cái của ông cái nền tảng
văn hóa trí thức mà ông cảm thấy rõ sự cần thiết của nó, và như vậy ông trở
thành người sáng lập gia đình.
Những người không học những
tác phẩm kinh điển trong ngôn ngữ mà nó được viết chắc chắn sẽ có kiến thức rất
không hoàn hảo về lịch sử của loài người; vì một điều đáng chú ý là không có bản
ghi chép nào của chúng bằng bất kì một thứ tiếng hiện đại nào, trừ phi bản thân
nền văn minh của chúng ta có thể coi là một bản ghi chép như vậy. Homer chưa
bao giờ được in bằng tiếng Anh[9], cả
Æschylus cũng vậy, thậm chí Virgil[10], - những tác phẩm thanh
tao và tinh tế và đẹp như bản thân buổi sáng; những nhà văn sau này, cho dù
chúng ta nhất trí về thiên tài của họ, hiếm khi hay chưa bao giờ sánh được vẻ
đẹp trau chuốt và hoàn hảo của những kì công văn chương hùng vĩ và suốt đời của
những người Hi Lạp La Mã cổ đại. Họ chỉ nói về việc quên những người chưa bao
giờ biết họ. Sẽ là khá sớm để quên họ khi chúng ta có học vấn và thiên tài cho
phép chúng ta chuyên tâm vào hiểu họ. Thời đại sẽ trở nên thật giàu có khi những
di sản mà chúng ta gọi là Cổ điển, và những Bản thảo còn xa xưa hơn và cổ điển
hơn nhưng vẫn còn ít được biết đến của các dân tộc, sẽ được tích lũy hơn nữa,
khi Vatican[11]
được chất đầy những Vệ đà[12], và
Zendavestas[13] và Kinh Thánh, với những
Homer những Dante[14] và những Shakespeare, và tất cả các thế kỉ tới sẽ kí thác thành
công những chiến tích của chúng vào diễn đàn của thế giới. Với một chồng như
vậy chúng ta có thể hi vọng cuối cùng sẽ trèo lên được thiên đường.
Tác phẩm của những nhà
thơ vĩ đại chưa bao giờ được loài người đọc, vì chỉ những nhà thơ vĩ đại mới có
thể đọc chúng. Chúng chỉ được đọc như kiểu đám đông đọc những vì sao, nhiều lắm
là theo cách tử vi, chứ không phải theo cách thiên văn học. Phần lớn người ta
học đọc để phục vụ những nhu cầu vặt vãnh, như học mật mã để giữ tài khoản và
không bị lừa trong giao dịch kinh doanh, nhưng việc đọc như luyện tập trí tuệ
cao quý thì họ biết rất ít hoặc không biết gì; tuy nhiên đấy là nói đến việc
đọc, theo một nghĩa cao quý, chứ không phải thứ ru ngủ chúng ta như một niềm
khoái trá và chịu bỏ đi những khả năng xuất sắc hơn để ngủ trong lúc đó, mà là
thứ chúng ta phải đứng nhón gót để đọc và dành những giờ thao thức và tỉnh táo
nhất của chúng ta cho nó.
Tôi nghĩ, đã học được những
chữ cái, chúng ta nên đọc cái tốt nhất trong văn học, chứ đừng suốt đời cứ lặp
lại hoài a, b, c và những từ một âm tiết, như ở lớp bốn và lớp năm, ngồi ở hàng
ghế đầu tiên và thấp nhất. Phần lớn mọi người thoả mãn với việc đọc và nghe đọc,
và lâu lâu được thuyết phục bởi sự khôn ngoan sáng suốt của một cuốn sách tốt,
Kinh Thánh, rồi sống vô vị trong phần còn lại của cuộc đời, và tiêu tan những
khả năng của họ trong cái gọi là việc đọc dễ dàng. Trong Thư viện Cho Mượn của
chúng tôi có một tác phẩm nhiều tập có tên là Sách Dễ Đọc (Little Reading),
mà tôi cho là nhắc đến tên một thành phố tôi chưa từng đến[15].
Có những người, giống như những con chim cốc và đà điểu châu Phi, có thể tiêu
hóa tất cả những thứ này, thậm chí sau một bữa ăn ê hề thịt cá rau quả, vì họ
không chịu để cái gì uổng phí. Nếu những người khác là những cỗ máy cung cấp
những thức ăn tạp này, thì họ là những cái máy để đọc nó. Họ đọc câu chuyện thứ
chín nghìn về Zebulon và Sophronia[16], và họ đã yêu như chưa
từng có ai yêu trước đó, và con đường tình yêu đích thực của họ cũng chưa bao
giờ suôn sẻ[17], dù
chạy và vấp thế nào, họ cũng sẽ đứng lên và tiếp tục! Một kẻ bất hạnh khốn khổ
nào đó đã trèo lên một gác chuông như thế nào, lẽ ra hắn không bao giờ nên leo
lên đến tận gác chuông như thế; và sau khi đã đưa hắn lên đó một cách vô ích, nhà
tiểu thuyết vui vẻ rung chuông lên cho cả thế giới kéo đến để nghe. Ôi trời! Làm
thế nào cho hắn xuống được. Về phần tôi, tôi nghĩ rằng tốt hơn họ nên biến tất
cả những nhân vật đầy khao khát của thế giới tưởng tượng ấy thành người chong
chóng, như trước đây họ thường đưa các nhân vật lên các chòm sao, và để họ bay
trên ấy cho đến chán và không bao giờ xuống nữa để quấy rầy những người lương
thiện bằng những trò tinh quái của họ. Lần sau mà nhà tiểu thuyết rung chuông
tôi sẽ không nhúc nhích cho dù nhà họp cháy rụi. Điệu nhảy Tip-Toe-Hop[18] một
truyện thời Trung Cổ, của tác giả nổi tiếng ‘Tittle-Tol-Tan’ (Một chút-và-Không
chút nào) xuất bản mỗi tháng một phần; được đặt mua từ trước với số lượng lớn
kinh khủng. Tất cả những truyện đó họ trợn tròn mắt đọc, với sự tò mò và thèm
thuồng thô thiển, và tọng tất cả vào diều, đúng như một thằng bé bốn tuổi ngốn
ngấu cuốn Lọ Lem bìa mạ vàng hai xu của nó, mà như tôi thấy, không có chút
thay đổi nào trong cách diễn cảm, hay biết rút ra chút ý nghĩa đạo đức nào. Kết
quả là cái nhìn mờ mịt, sự bế tắc trong tuần hoàn và một sự tê liệt tổng thể,
suy sụp toàn bộ các khả năng trí tuệ. Cái loại bánh gừng[19]
này được nướng hằng ngày và chuyên cần hơn bánh mì trắng hay bánh nâu trong hầu
hết các lò nướng, và tìm được một thị trường bảo đảm hơn[20].
Dịch giả Hiếu Tân
Những quyển sách hay nhất
không được đọc bởi ngay cả những người được gọi là những người đọc có trình độ.
Văn hóa của Concord chúng ta là gì? Trong thành phố của chúng ta gần như không
ai có sở thích tìm những tác phẩm hay nhất, hoặc rất hay, ngay cả trong văn học
tiếng Anh, là thứ tiếng mọi người đều đọc được. Ngay cả những người đã tốt
nghiệp đại học và những người được coi là có học vấn rộng ở đây và nơi khác, cũng
thật sự rất ít hoặc không quen với văn học cổ điển Anh, còn về sự thông thái của
nhân loại được ghi lại - văn học cổ điển Hi La và Kinh Thánh - mà tất cả những
ai biết đến chúng đều có thể tiếp cận, không đâu có lấy một cố gắng nhỏ nhất để
làm quen với chúng. Tôi biết một người thợ rừng, tuổi trung niên, mua một tờ báo
Pháp, không phải để xem tin tức như ông ta nói, vì ông ta ở trên trình độ đó,
mà là để “theo sát thực tế”, ông ta gốc Canada; và khi tôi hỏi ông coi việc gì
là tốt nhất ông có thể làm trong thế giới này, thì ông nói, ngoài việc đó ra,
là duy trì và bổ sung vốn tiếng Anh của ông ta. Điều này gần giống với những gì
những người đã tốt nghiệp đại học làm và muốn làm, và họ đặt mua một tờ báo
tiếng Anh cho mục đích đó. Người vừa mới đọc xong một trong những quyển sách
tiếng Anh hay nhất sẽ tìm xem có bao nhiêu người có thể cùng anh ta nói chuyện
về nó? Hay giả sử anh ta vừa mới đọc xong một tác phẩm cổ điển Hi Lạp và La Mã
trong nguyên bản, những tác phẩm mà ngay cả những người bị coi là vô học cũng
ca ngợi, anh ta sẽ không thể tìm thấy ai để nói về nó, mà đành im lặng. Tất
nhiên, hiếm có giáo sư nào trong trường đại học của chúng ta, nếu đã làm chủ
được những khó khăn của ngôn ngữ ấy, cũng làm chủ được một cách tương ứng những
khó khăn trong cái sâu sắc của một nhà thơ Hi Lạp, và có được sự đồng cảm để
truyền cho những độc giả tỉnh táo và quả cảm; còn đối với những Bản Kinh thiêng
liêng, hay những Thánh Kinh của nhân loại, trong thành phố này ai có thể nói với
tôi ngay đến tên của nó? Hầu hết mọi người không hề biết rằng không chỉ Hebrew
mà dân tộc nào cũng đều có bản kinh của mình. Bất kỳ người nào trên đường đi của
mình cũng sẽ dừng bước để nhặt một đồng đô la bạc; nhưng kìa trước mắt chúng ta
có những lời bằng vàng mà những người khôn ngoan thông thái nhất thời cổ đã thốt
ra, và giá trị của chúng đã được sự khôn ngoan của các thời đại kế tiếp nhau bảo
đảm với chúng ta; thế mà chúng ta chỉ học để đọc được đến những cuốn Dễ Đọc,
những cuốn sơ đẳng và lớp một, và khi chúng ta rời ghế nhà trường, từ cuốn sách
“Dễ Đọc” và những sách truyện cho trẻ em và những người mới bắt đầu; và những
sách chúng ta đọc, đến những cuộc nói chuyện, những suy nghĩ của chúng ta, tất
cà đều ở trình độ rất thấp, chỉ xứng đáng với những người pygmy, những
người lùn.
[1] Nâng mạng che mặt của Isis, nữ thần cổ Ai Cập, là chọc thủng qua trái tim của một bí mật vĩ đại. Trong đạo Hindu, người nào nâng được mạng của Maya, ảo ảnh của vũ trụ, là trực tiếp thấu hiểu Thượng đế và bí mật của sáng tạo.
[7] Nhiều thế kỉ trôi qua, cho đến tận thời Phục Hưng người ta mới tìm thấy lại những giá trị của Cổ điển Hi-La.
[8] Đại đế của
Macedon (356 -323 tr.CN): Người chinh phục đế quốc Ba Tư. Theo tiểu sử Alexander của Plutarch,
Alexander nói rằng ông mang theo Iliad bên mì̀nh.
[9] Tác giả chỉ muốn nói các bản dịch chưa bao giờ truyền đạt được hết tinh thần của nguyên bản. Bản thân tác giả cũng dịch một số tác phẩm của Æschylus như Prometheus bị xiềng và Bảy tướng đánh thành
Thebes.
[20] Thị trường của các loại sách nghiêm túc luôn luôn khó khăn như Thoreau biết rõ, sau thất bại tài chính của cuốn Một tuần trên các dòng sông
Concord và Merrimack của ông, buộc ông phải quay lại nghề làm bút chì để trả nợ. Ông không phải tác giả đầu tiên chịu cảnh thất bại vì sách hay không
bán được.
No comments:
Post a Comment