Bước vào hành
trình tu tâm
Xin bạn đọc lưu ý: người
tu luyện sinh ra trong những gia đình, hoàn cảnh, trình độ văn hoá và nhận thức
khác nhau, ở những tầng tu khác nhau; vì thế, con đường tu của mỗi người cũng
không giống nhau. Bài viết này chỉ là thể ngộ cá nhân của người viết, phản ánh
tầng tu trong giai đoạn hiện tại mà thôi.
Tôi thể ngộ rằng, muốn tu
luyện tiến bộ nhanh, nên đi qua hai bước: trước là nhận thức, sau là thực hành.
I. Nhận thức
Con người, do chịu ảnh hưởng
của tư tưởng hậu thiên — ngày nay thường gọi là “bị lập trình” — đã hình thành
vô số quan niệm mang tính vị tư. Chính những quan niệm ấy khiến ta không thể thấy
thế giới như nó vốn là. Ví như, nếu ta chịu ảnh hưởng bởi hai câu thơ của Nguyễn
Công Trứ:
“Kiếp sau xin chớ là người/Làm cây thông đứng giữa đời
mà reo…”
thì ta sẽ cho rằng cây
thông to, thẳng, mọc trên đỉnh đồi hay lưng chừng núi là đẹp. Nhưng nếu ta đang
tìm cây thông để trang trí lễ Noel, thì một cây nhỏ, tán tròn, dáng cong mềm lại
là đẹp. Cùng một sự vật, nhưng cái nhìn đã thay đổi theo tâm của mình.
Thêm một ví dụ khác: cùng
một trận mưa, người nông dân vui mừng vì ruộng được tưới, còn người đang du lịch
lại thấy phiền. Mưa vẫn chỉ là mưa — chỉ có tâm con người là khác.
Nguyễn Du viết
đúng là nhà tâm lý học đại tài khi tòm gọn bằng một câu: “Người buồn cảnh có
vui đâu bao giờ”
Cũng như vậy, khi ai đó
giúp đỡ, thuận với ý ta, ta cho là “người tốt”; còn khi họ cản trở, nghịch ý,
ta cho là “người xấu”. Nhưng “tốt – xấu” mà ta đánh giá chưa chắc là bản tính của
họ; đó chỉ là sự phóng chiếu ước muốn và quan niệm chủ quan của ta lên người
khác, rồi từ đó ta phán xét theo cái nhìn của mình.
Kỳ thực, ta chưa nhìn thấy
sự vật “như nó đang là” — điều mà Đạo Phật gọi là “như như”, hay theo cách nói
hiện nay là see it as it is.
Người tu tâm, trước hết,
phải có nhận thức ấy: Nhìn mọi vật như nó đang là.
Khi có thể nhìn như vậy,
ta sẽ không còn phán xét, không tranh đúng – sai. Tâm sẽ khởi lên lòng từ bi đối
với vạn sự vạn vật, đối với tất cả mọi người.
Gặp bất cứ can nhiễu nào,
ta đều hướng nội tìm, thay vì oán trách hay chống đối với bên ngoài. Chỉ khi
đó, tâm mới có thể an nhiên bất động, như mặt hồ thu phẳng lặng — đàn chim bay
qua, gợn sóng chỉ thoáng hiện rồi tan, không còn bóng hình nào vương lại.
Khi vọng niệm dần lắng xuống,
tâm trở nên sáng tỏ — đó chính là tâm Phật.
Mỗi con đường tu đều khởi
đầu từ một cái thấy. Nếu cái thấy chưa rõ, tu hành dễ lạc hướng.Nếu nhận thức chưa đúng,
càng tinh tấn càng xa Đạo.
Cho nên, tu trước hết là
tu nhận thức, tu cái “thấy” trong tâm.
Con người sống trong thế
giới hình tướng, bị bao phủ bởi lớp lớp quan niệm, thói quen và ký ức. Từ khi mở
mắt chào đời, ta đã được dạy phải “trở thành” — trở thành con ngoan, trò giỏi,
người thành công, người có giá trị. Dần dần, ta tin rằng giá trị của mình nằm ở
bên ngoài, trong ánh mắt, trong đánh giá của người khác.
Thế là, ta bắt đầu sống bằng
phóng chiếu. Thế giới không còn là cái đang là, mà trở thành tấm gương cho cái
tôi soi bóng mình. Ta không còn nhìn thấy thực tại — chỉ còn thấy phiên bản của
thực tại trong ý niệm.
Khi một người mỉm cười, ta
không thấy nụ cười ấy, mà chỉ thấy cảm giác “họ thích ta”. Khi một người im lặng,
ta không nghe sự im lặng ấy, mà nghe tiếng phán xét trong tâm: “họ chê ta”. Và thế là, ta sống không trong thực tại, mà
trong tâm tưởng.
Đức Phật gọi đó là vọng
tâm — tâm luôn phóng chiếu, luôn gán nhãn, luôn diễn giải, nên không bao giờ thấy
được “như như”.
Như như là gì? Là thấy mọi
thứ như nó đang là, không thêm, không bớt. Nhìn một bông hoa, chỉ là hoa. Nghe
tiếng chim hót, chỉ là tiếng chim. Không so sánh, không mong cầu, không phán
xét.
Khi tâm không chen vào giữa
ta và cảnh, thế giới liền hiển lộ trong sự tinh khôi ban đầu của nó.
Nhưng để thấy được “như
như”, người tu cần nhận ra một điều sâu hơn: Cái đang nhìn cũng không thật. Cái
“ta” đang phán xét, đang phân biệt, cũng chỉ là một làn sóng khởi lên trong biển
tâm. Nếu chỉ cố “nhìn cho đúng” mà chưa thấy được người đang nhìn, thì vẫn là vọng.
Vì thế, tu nhận thức không
phải chỉ là mở rộng hiểu biết, mà là tỉnh ra khỏi chính kẻ đang hiểu biết ấy.
Khi bắt đầu nhận ra điều
đó, ta mới hiểu vì sao trong tu luyện, mọi pháp đều dạy “hướng nội tìm”.
Bởi hướng ra ngoài là thấy
lỗi người, thấy bất công, thấy tổn thương. Hướng vào trong là thấy chính tâm
mình đang động, đang khởi niệm, đang dao động theo cảnh. Mỗi lần hướng nội là một
lần quay về, và mỗi lần quay về là một bước ra khỏi vọng tưởng.
Thế giới bên ngoài, kỳ thực,
chỉ là sân khấu phản chiếu nội tâm. Nếu trong tâm có giận, ta sẽ gặp cảnh khiến
ta giận; nếu có oán, ta sẽ gặp người khiến ta oán. Mỗi nghịch cảnh, mỗi người đến
trong đời, đều là tấm gương soi nghiệp — để ta nhìn thấy những phần trong tâm
ta vẫn còn vẩn đục — còn sân, si, chấp, oán, tham, hay bất thiện niệm — tức là
những phần chưa được tịnh hóa, chưa sáng tỏ, chưa hợp nhất với bản tâm thanh
khiết.
Nhận thức đúng là biết rằng:
mọi sự đến đều để ta tu, không phải để oán hay tránh.
Khi ai đó khiến ta đau, đó
là cơ hội để thấy phần dễ tổn thương trong mình. Khi ai đó xúc phạm ta, đó là
lúc để thấy phần vẫn còn cần người khác công nhận. Chỉ khi nhận ra vậy, ta mới
không bị kéo vào vòng xoáy phản ứng.
Khi không phản ứng, tâm bắt
đầu lắng, và Đạo bắt đầu hiển lộ.
Người xưa nói: “Tâm an vạn sự an. Tâm bình
thế giới bình”
Không phải cảnh giới thay
đổi, mà là cách ta nhìn cảnh giới đã thay đổi.Khi tâm sáng, thế gian vốn
vẫn thế — nhưng tâm ta đã khác. Không còn đúng – sai, tốt
– xấu, thắng – bại; chỉ còn sự vận hành nhiệm mầu của Pháp, trong đó ta là kẻ đang học
hỏi, chứ không còn là người phán xét nữa.
Người tu tâm, vì vậy, không
vội sửa người, mà lặng lẽ sửa mình. Không tìm cách thay đổi thế gian, mà học
cách thấy thế gian bằng con mắt không còn bị lập trình.
Khi cái thấy dần sáng tỏ,
người tu tự nhiên khởi lòng từ bi. Bởi khi ta thấy rõ rằng ai cũng đang bị quan
niệm chi phối, ai cũng đang khổ vì cái tôi, thì ta không còn muốn trách hay tranh
đấu với họ nữa. Ta chỉ muốn thương — thương những linh hồn u mê.
Nhận thức ấy là chiếc chìa
khóa ra quá trình tu tâm. Không có nó, ta chỉ đang cố gắng “sống tốt” trong sự đui
mù của bản ngã; có nó, ta bắt đầu sống trong ánh sáng của Tâm.
Từ Nhận thức đến Thực hành
là một hành trình dài —từ thấy đến sống, từ hiểu đến là.
Nhận thức là tỉnh ra khỏi vọng
tưởng; Thực hành là giữ tỉnh thức trong mọi hoàn cảnh. Nhận thức là thấy đường; Thực
hành là đi trên đường.