Phạm Nguyên Trường dịch
Tập
Cận Bình ca ngợi đổi mới trên lí thuyết, nhưng hệ thống của Trung Quốc không được
lập trình nhằm khuyến khích đổi mới trên thực tế.
Đổi mới có tính phá hoại?
Có nhiều khác biệt giữa chính quyền của Tập Cận Bình và Hồ Cẩm
Đào, nhưng có một lĩnh vực chính trị mà họ hoàn toàn thống nhất với nhau, đấy
là thái độ sùng bái khái niệm đổi mới trừu tượng, coi nó là giải pháp cho hầu
như tất cả những thách thức lớn của đất nước.
Trong thập kỉ vừa qua, khái niệm “phát triển một cách khoa học”
của Hồ Cẩm Đào được coi là tuyên bố có ảnh hưởng mạnh mẽ nhất về đổi mới. Dưới
triều Hồ Cẩm Đào, ý tưởng này được được chống lưng bằng sự gia tăng đột ngột những
khoản đầu tư cho nghiên cứu và phát triển, lĩnh vực giáo dục nhận được nhiều
nguồn lực hơn trước đây, và các doanh nghiệp (cả nhà nước lẫn tư nhân) trong những
lĩnh vực được ưu tiên như công nghệ thông tin, công nghệ cao và máy tính cũng
nhận được nhiều sự trợ giúp hơn trước. Lĩnh vực này thậm chí còn lập kế hoạch
phát triển trong 15 năm, bắt đầu từ năm 2006, đây là một lời tuyên bố mạnh mẽ về
hướng đi của đất nước, theo nghĩa nâng năng lực của mình lên ngang tầm thế giới.
Dưới thời Hồ Cẩm Đào, Trung Quốc sản xuất bằng sáng chế với tốc độ nhanh đến chóng mặt, chẳng khác gì tốc độ tăng trưởng GDP của nước này. Tuy nhiên, tự thân bằng sáng chế không tạo ra sản phẩm sáng tạo. Các công ty Mỹ và châu Âu tiếp tục làm ra những công nghệ mà ai cũng muốn sở hữu. Một mặt, những nỗ lực lớn của Trung Quốc nhằm ăn cắp sở hữu trí tuệ thông qua các cuộc tấn công trên không gian ảo hay bằng những phương tiện khác là tội ác. Nhưng mặt khác, những vụ trộm cắp IP là hành động được dân chúng ca ngợi và chấp nhận cho nên cho đến nay, thời điểm đột phá của Trung Quốc vẫn còn là một bí ẩn.
Một cuốn sách mới viết về đổi mới trong lĩnh vực quân sự nhan
đề: Forging China’s Military Might, do Tai Ming Cheung
biên tập, giúp giải thích vì sao điều đó có thể xảy ra. Ở Trung Quốc, đổi mới,
tương tự như cải cách, là một từ được mọi người ưa dùng. Các chính trị gia
thích sử dụng nó trong các bài phát biểu của mình, và tự coi mình là người đổi
mới. Mặc dù vậy, người ta chưa thể thống nhất với nhau đổi mới thực sự nghĩa là
gì và cái gì góp phần khuyến khích quá trình đổi mới. Một mặt, Tai Ming Cheung
và các đồng tác giả cho thấy rõ rằng đổi mới là hiện tượng đầy nghịch lí. Những
cuộc đổi mới thực sự bao giờ cũng tạo ra kẻ thắng và người thua và rất tốn kém.
Cứ mỗi một công ty Apple hay
Microsoft thành công là hàng ngàn công ty thất bại. Chỉ có một số rất ít các
khoa học gia tại các viện nghiên cứu và các trường đại học với những ý tưởng
tuyệt vời là có thể nhận được tài trợ nhằm phát triển ý tưởng của mình và đưa
được nó vào thực tiễn mà thôi. Đổi mới, ít nhất là theo cuốn sách này, là quá
trình có tính phá hoại. Nó đơm hoa kết trái khi có những người chấp nhận rủi ro
và nền văn hóa có thái độ khoan dung với những người như thế.
Có thể gây ra đổ vỡ
Theo những bằng chứng được tình bày trong cuốn sách này thì
chính phủ Trung Quốc dưới thời Tập Cận Bình có thể đổ tất cả những khoản tiền
mà họ muốn vào những khu công nghệ cực kì rộng lớn và đào tạo ra một số lượng lớn
các kỹ sư và lập trình viên đẳng cấp quốc tế. Nhưng ngay cả với những nỗ lực
như thế, dường như Trung Quốc chỉ có khả năng tạo được một vài công ty sáng tạo
đẳng cấp quốc tế mà thôi. Vấn đề căn bản là ở Trung Quốc vai trò của nhà nước
và chính phủ vẫn còn rất mạnh. Phần lớn các khoản tài trợ là của nhà nước, và
cuối cùng, thành quả cũng quay lại với nhà nước. Hệ thống thang bậc, quyền lợi
ích kỉ và tính tự mãn gây ra khó khăn cho tất cả những người mong muốn trở
thành Steve Jobs của nước Trung
Hoa hiện đại. Có những người dũng cảm đã làm được điều đó – ví dụ như Jack Ma,
người sáng lập công ty Alibaba. Tuy nhiên, theo tình hình hiện nay thì hệ thống
bao cấp của nhà nước không chấp nhận thất bại, nó trừng phạt rất mạnh những người
đầu tư nhiều mà thu chẳng được bao nhiêu, và đòi phải nhanh chóng đem lại lợi
nhuận. Các hệ thống thị trường của Mỹ và châu Âu là những vườn ươm tốt hơn cho
những ý tưởng điên rồ, rất ít những ý tưởng trong số đó cuối cùng đã vượt qua
được và thành công.
Trong những bài phát biểu gần đây, Tập Cận Bình cũng khẳng định
một sự đổi mới mạnh mẽ như người tiền nhiệm của ông đã làm. Hầu như chắc chắn
là ông sẽ tiếp tục nhấn mạnh điều này tại Hội nghị trung ương sẽ diễn ra trong
năm nay và cũng chắc chắn đấy cũng chỉ là thuật tu từ mà thôi. Thực chất là cần
một sự đổi mới ngoạn mục trong việc sợ rủi ro, hệ thống kiến thức được qui định
từ trước đang giữ thế thượng phong ở Trung Quốc đã chấp nhận những ý tưởng mới,
đa dạng và đầy thách thức trong việc làm ra những đồ vật khác nhau, thiết kế đồ
vật theo cách mới, hay sống theo những cách khác nhau – đấy đều là đổi mới cả.
Hệ thống ở Trung Quốc hiện nay vẫn còn đang tưởng thưởng cho
thái độ tuân phục. Phải có hành động của những người dũng cảm thì mới thay đổi
được điều đó. Nói theo Chen Yun, từ những năm 1980, thì đổi mới là tốt - khi nó
còn như một con chim ở trong lồng. Phải kiểm soát được nó. Tuy nhiên, vấn đề lớn
mà Tập và các nhà lãnh đạo của ông ta cần phải cân nhắc khi họ nghĩ đến sự hỗ
trợ cho việc đổi mới hệ thống hiện nay của họ. Đối với hầu như tất cả các thách
thức về chính sách mà hiện nay Trung Quốc đang gặp, từ tăng trưởng đến giải quyết
vấn đề biến đổi khí hậu, từ giải quyết các vấn đề nhân khẩu học đến bảo vệ lợi
ích quốc gia của Trung Quốc với một đội quân hiện đại, thì đổi mới cũng đều nằm
ở trung tâm của các giải pháp cần thực hiện. Không có lĩnh vực nào cho ta thấy
một cách rõ ràng hơn sự phức tạp và mâu thuẫn của nước Trung Quốc ngày nay hơn
là trận chiến giữa mạo hiểm và sợ rủi ro; thực dụng và đổi mới có thể gây ra đổ
vỡ. Ban lãnh đạo hiện nay, tương tự như ban lãnh đạo trước, không thể tránh được
đổi mới, mặc cho những rủi ro và các vấn đề nội tại của nó.
Đã đăng trên http://www.ijavn.org/2014/09/vntb-kerry-brown-tai-sao-trung-quoc.html
No comments:
Post a Comment