March 4, 2025

MƯỜI HAI BƯỚC VÀ MƯỜI HAI TRUYỀN THỐNG (6- kỳ cuối)

 ƯỜI HAI BƯỚC VÀ MƯỜI HAI TRUYỀN THỐNG 

HỘI NHỮNG NGƯỜI NGHIỆN RƯỢU ẨN DANH 

Phạm Nguyên Trường dịch 


Mười Hai Truyền Thống (2) 

Truyền Thống Bảy 

Mỗi nhóm A.A. phải hoàn toàn tự túc, không được nhận bất kỳ khoàn đóng góp nào từ bên ngoài. 

Những người nghiện rượu tự giúp đỡ lẫn nhau? Ai đã từng nghe nói như thế? Nhưng chúng tôi phát hiện được rằng đó là công việc chúng tôi phải làm. Nguyên tắc này là bằng chứng rõ ràng về thay đổi sâu sắc mà A.A. đã tạo ra trong tất cả chúng ta. 

Mọi người đều biết, những người nghiện rượu thường nói rằng họ không có vấn đề gì mà tiền không thể chữa được. Lúc nào chúng tôi cũng đưa tay ra. Từ lâu rồi, chúng tôi đã phụ thuộc vào một người nào đó, thường là về mặt tài chính. Khi một tổ chức gồm toàn những người nghiện rượu nói rằng họ sẽ trả hóa đơn, đó thực sự là một tin quan trọng. 

Có lẽ không có Truyền Thống A.A. nào phải trải qua những cơn đau đẻ như truyền thống này. Trong giai đoạn đầu, tất cả chúng ta đều phá sản. Khi thêm vào đó giả định thông thường rằng dân chúng nên đưa tiền cho những người nghiện rượu đang tìm cách cai nghiện, thì có thể hiểu tại sao chúng tôi nghĩ rằng mình xứng đáng nhận một khoản tiền lớn. A.A. sẽ có thể làm được những điều tuyệt vời đến mức nào! Nhưng kỳ lạ là, những người có tiền lại nghĩ khác. Họ cho rằng đã đến lúc chúng ta—những người tỉnh táo—tự trả tiền. Vì vậy, Hội của chúng ta vẫn nghèo vì phải làm như thế. 

Có một lý do khác làm cho tất cả chúng ta cùng nghèo. Rõ ràng là, trong khi những người nghiện rượu sẽ chi tiêu hào phóng cho Bước Mười Hai, họ lại cực kỳ không thích các khoản quyên góp trong các cuộc họp nhằm quyên tiền cho mục đích của nhóm. Chúng tôi ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng mình là những người keo kiệt. Vì vậy, phong trào A. A. đã bắt đầu và vẫn là phong trào hoàn toàn không có tiền, trong khi các thành viên của nó lại trở thành những người giàu có. 

Những người nghiện rượu chắc chắn là những người thường có xu hướng cực đoan trong hành vi hoặc suy nghĩ, họ là những người không cân bằng, mà thường rơi vào một trong hai thái cực: hoặc làm mọi thứ quá đà, hoặc không làm gì cả. Phản ứng của chúng ta đối với tiền bạc chứng minh nhận xét này. Từ thời kỳ sơ khai cho đến tuổi vị thành niên, chúng ta đã chuyển từ ý tưởng rằng chúng ta cần một khoản tiền lớn sang quan niệm cho rằng A.A. không nên có bất kỳ khoản tiền nào. Người nào cũng sẵn sàng nói: “Không thể trộn lẫn A.A. với tiền bạc. Chúng ta phải tách tâm linh ra khỏi vật chất”. Chúng ta đã thực hiện chiến thuật mới có tính bạo lực này vì đôi khi các thành viên đã tìm cách kiếm tiền từ các mối quan hệ của họ trong A.A., và chúng ta sợ rằng mình sẽ bị lợi dụng. Thỉnh thoảng, những nhà hảo tâm đã tài trợ cho các câu lạc bộ, và kết quả là đôi khi người ta đã can thiệp vào công việc của chúng ta. Chúng tôi được tặng một bệnh viện, và gần như ngay lập tức, con trai của nhà tài trợ đã trở thành bệnh nhân chính và là người quản lý trong tương lai bệnh viện này. Một nhóm A.A. đã được trao năm nghìn đô la để làm những việc họ muốn làm. Những rắc rối do khoản tiền đó gây đã tạo ra tình trạng hỗn loạn trong nhiều năm liền. Sợ hãi trước những phức tạp như thế, một số nhóm đã không tồn quỹ một đồng nào. 

Mặc dù có những lo lắng như thế, chúng ta phải thừa nhận thực tế là A.A. phải hoạt động. Phải chi tiền thuê nơi hội họp. Muốn giữ cho toàn bộ khu vực khỏi lâm vào tình trạng hỗn loạn thì phải có các văn phòng nho nhỏ, phải có điện thoại và phải thuê một số thư ký làm việc toàn thời gian. Mặc dù có nhiều người phản đối, chúng ta vẫn làm được những việc này. Chúng ta thấy rằng nếu không có những thứ đó, người bước vào cửa sẽ không có chỗ nghỉ ngơi. Cần một khoản tiền nho nhỏ để thanh toán cho những dịch vụ đơn giản này, chúng ta có thể và sẽ tự trả. Sau nhiều tranh cãi, chúng ta đã đạt được đồng thuận như Truyền Thống Bảy mà hiện nay chúng ta thấy. 

Liên quan đến vấn đề này, Bill thích kể lại câu chuyện sâu sắc sau đây. Ông giải thích rằng khi bài viết của Jack Alexander trên tờ Saturday Evening Post xuất bản vào năm 1941, hàng nghìn lá thư đầy hoảng loạn do những người nghiện rượu đau khổ và gia đình họ viết đã bay đến hộp thư của Foundation ở New York. “Nhân viên văn phòng của chúng tôi,” Bill nói, “gồm hai người: một thư ký tận tụy và tôi. Làm sao có thể trả lời được nhiều yêu cầu giúp đỡ như thế? Chúng tôi phải có thêm một số người giúp việc toàn thời gian, chắc chắn là như thế. Vì vậy chúng tôi đã yêu cầu các nhóm A.A. tự  nguyện đóng góp. Mỗi thành viên một năm có chịu đóng một đôla hay không? Nếu không thì những bức thư làm tan nát trái tim như thế này sẽ không được trả lời. 

“Tôi ngạc nhiên khi thấy phản ứng của các nhóm diễn ra khá chậm. Tôi rất đau lòng. Một sáng, nhìn vào đống thư ở văn phòng, tôi đi đi lại lại và phàn nàn về việc các thành viên khác tỏ ra vô trách nhiệm và keo kiệt đến mức nào. Ngay lúc đó, một người quen cũ thò cái đầu đau nhức và rối bù vào cửa. Anh ấy là người đã được chúng tôi tặng quà. Tôi có thể thấy anh ấy đang say khướt. Nhớ lại một số chuyện của chính mình, tôi cảm thấy vô cùng thương hại anh ta. Tôi ra hiệu cho anh ấy đi vào phòng ngủ của tôi và đưa ra một tờ năm đôla. Vì tổng thu nhập của tôi lúc đó là ba mươi đôla một tuần, đây là khoản quyên góp khá lớn. Lois thực sự cần tiền để mua những món lặt vặt, nhưng nó không ngăn cản được tôi. Tôi cảm thấy ấm lòng khi nhìn thấy mặt bạn giãn ra. Tôi cảm thấy mình có đạo đức khi nghĩ đến tất cả những người từng say xỉn thậm chí không gửi cho Foundation một đôla mỗi người, còn ở đây tôi vui vẻ đầu tư năm đôla để giải quyết một cơn say. 

“Cuộc họp tối hôm đó diễn ra tại Câu lạc bộ Phố 24 cũ ở New York. Trong giờ nghỉ giải lao, thủ quỹ đã có một bài phát biểu về việc câu lạc bộ đang trong tình trạng phá sản. (Đó là giai đoạn không thể trộn lẫn tiền bạc với A.A.) Cuối cùng ông ấy nói, chủ nhà sẽ đuổi chúng ta ra nếu chúng ta không trả tiền. Thủ quỹ kết thúc bài phát biểu của mình bằng câu: ‘Các bạn, tối nay hãy làm cho mũ nặng hơn, được không?’ 

“Tôi nghe thấy tất cả khá rõ, trong lúc tôi đang tìm cách cải đạo một người mới đang ngồi cạnh tôi. Người ta đưa mũ lại phía tôi, tôi thò tay vào túi. Vẫn đang suy nghĩ về khả năng thành công của công cuộc cải đạo, tôi loay hoay và lấy ra một đồng năm mươi xu. Không hiểu sao trông nó giống một đồng xu rất lớn. Tôi vội vã thả nó trở lại và móc ra một đồng mười xu, đồng xu kêu leng keng khi tôi thả nó vào trong mũ. Lúc đó người ta chỉ bỏ những đồng tiền lẻ, chứ không bỏ những tờ tiền lớn vào mũ. 

“Rồi tôi tỉnh ngộ. Người đã khoe khoang về sự rộng lượng của mình vào buổi sáng hôm đó lại đang đối xử tệ với chính câu lạc bộ của mình hơn cả những người nghiện rượu xa xôi đã quên gửi tiền quyên góp cho Quỹ. Tôi nhận ra rằng món quà năm đôla của tôi dành cho người nghiện rượu là một đề xuất nuôi dưỡng bản ngã, không tốt đối với anh ta và không tốt đối với tôi. Trong A.A., có một chỗ mà tâm linh và tiền hòa quyện được với nhau, và đó chính là cái mũ!” 

Một câu chuyện khác về tiền bạc. Một đêm, năm 1948, các nhân viên quản lý của Quỹ đang tham gia cuộc họp hàng quý. Có một câu hỏi rất quan trọng trong chương trình nghị sự. Có một người phụ nữ nào đó vừa qua đời. Khi người ta đọc di chúc của bà thì phát hiện được rằng bà đã để lại cho A. A. khoản tiền 10.000 đôla. Câu hỏi đặt ra là: A.A. có nên nhận món quà đó hay không? 

Chúng tôi đã tranh luận gay gắt về vấn đề này! Lúc đó Quỹ đang thực sự gặp khó khăn; các nhóm không gửi đủ tiền để giúp đỡ văn phòng; chúng ta đã bỏ ra tất cả thu nhập từ bán sách, nhưng ngay cả số đó cũng không đủ. Quỹ dự trữ đang tan chảy như tuyết mùa xuân. Chúng tôi cần 10.000 đôla đó. “Có lẽ,” một số người nói, “các nhóm sẽ không bao giờ hỗ trợ cho văn phòng một cách đầy đủ. Chúng ta không thể đóng cửa; quá quan trọng. Vâng, chúng ta nhận khoản tiền đó. Chúng ta nhận tất cả các khoản quyên góp như vậy trong tương lai. Chúng ta sẽ cần tiền” 

Có những người phản đối. Họ chỉ ra rằng Hội đồng quản trị Quỹ đã biết rằng di chúc của những người vẫn còn sống đã dành tổng cộng nửa triệu đôla cho A.A.. Chỉ có trời mới biết có bao nhiêu tiền mà chúng ta chưa nghe nói đến. Nếu không từ chối các khoản quyên góp từ bên ngoài, thì một ngày nào đó Quỹ sẽ trở thành giàu có. Hơn nữa, chỉ cần những người ủy thác của chúng ta thông báo nhỏ cho công chúng rằng chúng ta cần tiền, thì chúng ta có thể trở thành vô cùng giàu có. So với viễn cảnh này, 10.000 đôla đang được bàn tới không phải là nhiều, nhưng giống như lần uống rượu đầu tiên của người nghiện rượu, nếu uống, chắc chắn sẽ tạo ra một phản ứng dây chuyền thảm khốc. Nó sẽ đưa chúng ta đến đâu? Ai trả tiền cho nhạc công thì người đó có quyền chọn bài hát, và nếu A.A. nhận tiền từ các nguồn bên ngoài, những người quản lý có thể điều hành mọi thứ mà không cần tham khảo ý nguyện của toàn thể A.A. Không còn trách nhiệm, người nghiện rượu sẽ nhún vai và nói: “Ồ, Quỹ giàu quá—tại sao tôi phải bận tâm?” Áp lực từ khoản tiền lớn đó chắc chắn sẽ làm cho hội đồng quản trị nghĩ ra đủ mọi loại kế hoạch để làm việc tốt với số tiền đó, và do đó làm chệch hướng A.A. khỏi mục đích chính của mình. Ngay khi xảy ra việc đó, niềm tin của Hội chúng tôi sẽ bị lung lay. Hội đồng quản trị sẽ bị cô lập, và sẽ bị cả A..A. và công chúng chỉ trích gay gắt. Đây là những khả năng, cả thuận lợi và bất lợi.

Lúc đó, những người ủy thác của chúng ta đã làm nên một trang tươi sáng trong lịch sử của A.A. Họ tuyên bố rằng A.A. phải luôn luôn là tổ chức nghèo nàn. Từ nay trở đi, chi phí hoạt động tối thiểu cộng với một khoản dự trữ thận trọng sẽ là chính sách tài chính của Quỹ. Mặc dù khó khăn, nhưng họ đã chính thức từ chối, không nhận 10.000 đôla và thông qua nghị quyết chính thức, chặt chẽ, nói rằng sẽ từ chối tất cả những món quà như thế trong tương lai. Lúc đó, chúng tôi tin rằng, nguyên tắc giữ cho tổ chức ở trong tình trạng nghèo nàn đã được củng cố và cuối cùng, nó trở thành truyền thống của A.A. 

Xã hội đã phản ứng mãnh liệt khi những sự kiện này được công bố. Đối với những người đã quen với các chiến dịch từ thiện bất tận, A.A. đã tạo được hình ảnh kỳ lạ và mới mẻ. Việc những bài báo ở trong và ngoài nước tỏ thái độ tán đồng đã tạo ra một làn sóng tin tưởng vào tính chính trực của A. A.. Họ  chỉ ra rằng những người vô trách nhiệm đã trở thành có trách nhiệm, và bằng cách coi độc lập về tài chính trở thành một phần trong truyền thống của mình, A. A. đã hồi sinh một lý tưởng mà thời đại này gần như đã lãng quên 

Truyền Thống Tám 

Hội Những Người Nghiện Rượu Ẩn Danh sẽ mãi mãi vẫn là tổ chức không chuyên nghiệp, nhưng các trung tâm dịch vụ của chúng ta có thể tuyển dụng những người đặc biệt. 

A. A. sẽ không bao giờ có tầng lớp chuyên nghiệp. Chúng tôi đã hiểu được lời nói của người xưa “Các ngươi đã được lãnh không thì hãy cho không[1].” Chúng tôi đã phát hiện được rằng không thể chuyển thành tổ chức chuyên nghiệp vì tiền bạc và tâm linh là không thể trộn lẫn với nhau. Hầu như không có người nghiện nào từng được các chuyên gia giỏi nhất thế giới – cả y tế lẫn tôn giáo – điều trị mà cai được rượu. Chúng tôi không chỉ trích tính chuyên nghiệp trong các lĩnh vực khác, nhưng chúng tôi chấp nhận sự thật là nó không hiệu quả đối với chúng tôi. Mỗi lần chúng tôi tìm cách chuyên nghiệp hóa Bước Mười Hai thì kết quả đều giống hệt nhau: Mục đích duy nhất của chúng tôi đã thất bại. 

Người nghiện sẽ không lắng nghe một người được trả lương khi người đó nói về Bước Mười Hai. Gần như ngay từ đầu, chúng tôi ủng hộ quan điểm cho rằng làm việc trực tiếp với người nghiện rượu đang đau khổ phải dựa trên mong muốn giúp đỡ và được giúp đỡ. Khi một thành viên A.A. nói để kiếm tiền, dù là trong cuộc họp hay với một người mới tham gia, thì cũng có thể tạo ra ảnh hưởng rất xấu lên chính anh ta. Động cơ tiền bạc làm hại anh ta và tất cả những điều anh ta nói và làm. Nó rõ ràng đến nỗi chỉ có rất ít thành viên A.A. từng làm Bước Mười Hai vì tiền. 

Mặc dù đã chắc chắn như thế, nhưng sự thật là trong Hội của chúng ta có rất ít chủ đề gây ra nhiều tranh cãi như là tính chuyên nghiệp. Những người quét sân, đầu bếp rán bánh, thư ký văn phòng, tác giả—tất cả những người này đều đã bị chỉ trích dữ dội vì họ, cũng như những người chỉ trích họ đã nhận xét một cách đầy giận dữ: “Kiếm tiền từ A.A.” Bỏ qua thực tế là những công việc này hoàn toàn không phải là công việc của Bước Mười Hai, những người chỉ trích đã tấn công những người lao động chuyên nghiệp của A.A., mà họ lại thường làm những công việc chẳng béo bở gì, ít người có thể làm hay muốn làm. Thậm chí người ta còn phẫn nộ hơn khi các thành viên A.A. bắt đầu điều hành nhà nghỉ và trang trại dành cho người nghiện rượu, khi một số người được các tập đoàn thuê làm nhân viên phụ trách vấn đề nghiện rượu, khi một số trở thành y tá ở các khoa cai nghiện, còn một số người khác thì tham gia lĩnh vực giáo dục về rượu. Trong tất cả những trường hợp này, và nhiều trường hợp khác, người ta cho rằng kiến ​​thức và kinh nghiệm của A.A. đang được bán để lấy tiền, do đó, những người này cũng hoạt động chuyên nghiệp. 

Tuy nhiên, cuối cùng, ranh giới rõ ràng giữa chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp cũng đã được xác định. Khi chúng tôi đồng ý rằng Bước Mười Hai không thể được bán để lấy tiền. Đấy là quyết định khôn ngoan. Nhưng khi chúng ta tuyên bố rằng Hội của chúng ta không thể thuê nhân viên dịch vụ cũng như không có thành viên nào của A.A. được mang kiến ​​thức của chúng ta sang các lĩnh vực khác, là chúng ta đã nghe theo lời khuyên của sợ hãi. Hiện nay phần lớn sợ hãi như thế đã bị ánh sáng của kinh nghiệm xua tan. 

Xin xem xét người gác cổng và đầu bếp của câu lạc bộ. Nếu câu lạc bộ muốn hoạt động thì nó phải có chỗ ở và hiếu khách. Chúng tôi đã thử dùng những người tình nguyện, chẳng mấy chốc họ đã thấy chán cảnh quét sàn và pha cà phê suốt bảy ngày trong một tuần. Đơn giản là họ không tới nữa. Quan trọng hơn, một câu lạc bộ không có người trực không thể trả lời điện thoại, nhưng lại là lời mời dành cho kẻ say xỉn đang bị cơn nghiện giày vò, nếu hắn có chìa khóa dự phòng. Vì vậy phải có người trực, làm việc toàn thời gian. Nếu chúng tôi thuê một người nghiện rượu, anh ta sẽ chỉ nhận được số tiền đúng bằng số tiền mà chúng tôi phải trả cho một người không nghiện rượu. Không phải là làm công việc của Bước Mười Hai; mà là làm cho công việc của Bước Mười Hai trở thành khả thi. Đó là chỉ là dịch vụ, thuần túy và đơn giản. 

Chính A.A. cũng không thể hoạt động nếu không có những người làm việc toàn thời gian. Tại các văn phòng của Quỹ và liên nhóm, chúng tôi không thể tuyển dụng những người không nghiện rượu làm thư ký; chúng tôi phải có những người hiểu rõ về A.A. Nhưng ngay khi chúng tôi thuê những người này, thì những người cực kỳ bảo thủ và sợ hãi đã vội hét lên: “Chuyên nghiệp!” Trong một giai đoạn nào đó, địa vị của những người phục vụ trung thành này gần như không thể nào chịu đựng được. Người ta không cho họ phát biểu tại các cuộc họp của A.A. vì họ đang “kiếm tiền từ A.A.” Đôi khi, họ thực sự bị các thành viên khác xa lánh. Ngay cả những người có thiện chí cũng mô tả họ là “cái ác cần thiết.” Các ủy ban đã tận dụng tối đa thái độ này để hạ thấp mức lương của họ. Người ta nghĩ rằng họ có thể lấy lại được một số đức tính tốt nếu làm việc cho A.A. với đồng lương thực sự thấp. Những quan niệm như thế đã tồn tại trong suốt nhiều năm liền. Sau đó, chúng tôi nhận thấy rằng nếu một thư ký chăm chỉ trả lời điện thoại hàng chục lần mỗi ngày, lắng nghe hai mươi bà vợ than thở, sắp xếp việc nhập viện và xin tài trợ cho mười thành viên mới, và nhẹ nhàng nói chuyện với người say rượu giận dữ, phàn nàn về công việc mà người thư ký đang làm và được trả lương cao, thì người đó chắc chắn không thể được gọi là thành viên A.A chuyên nghiệp. Người đó không làm Bước Mười Hai theo lối chuyên nghiệp; người đó chỉ làm cho Bước này trở thành khả thi mà thôi. Người đó đang giúp cho người bước vào có chỗ nghỉ ngơi mà anh ta nên có. Các ủy viên tình nguyện và trợ lý là những người rất có ích, nhưng không thể kỳ vọng rằng họ mang cái ách này suốt ngày này sang tháng khác. 

Tại Quỹ, câu chuyện tương tự như thế cũng lặp lại. Tám tấn sách và tài liệu mỗi tháng sẽ phải được đóng gói và chuyển đi khắp thế giới. Những bao thư về mọi vấn đề có thể tưởng tượng được của A.A., từ một người Eskimo cô đơn đến những nỗi đau ngày càng tăng của hàng nghìn nhóm phải được những người có hiểu biết trả lời. Phải duy trì những liên hệ đúng đắn với thế giới bên ngoài. Phải chăm sóc các đường dây cấp cứu của A.A.. Vì vậy, chúng tôi thuê các nhân viên của A.A. Chúng tôi trả lương cao và họ xứng đáng với đồng lương như thế. Họ là những thư ký chuyên nghiệp[2], nhưng chắc chắn là họ không phải là các thành viên A.A. chuyên nghiệp. 

Có lẽ nỗi sợ hãi sẽ luôn ẩn núp trong trái tim của mỗi thành viên A.A., nó nói rằng một ngày nào đó tên tuổi của chúng ta sẽ bị ai đó lợi dụng để làm tiền. Ngay cả khi gợi ý về sự kiện như thế thì bao giờ cũng gây ra một cơn bão, và chúng tôi đã phát hiện được rằng cả người công bằng và người không công bằng đều bị cơn bão này tàn phá nghiêm trọng như nhau. Những tàn phá vô lý. 

Không có người nào bị những cảm xúc như thế quấy nhiễu nhiều hơn là các thành viên A.A. đủ can đảm để chấp nhận làm việc với những cơ quan bên ngoài liên quan đến vấn đề về rượu. Một trường đại học muốn mời một thành viên của A.A. để làm công tác giáo dục công chúng về chứng nghiện rượu. Một công ty muốn thuê nhân viên quen thuộc với chủ đề này. Một trại cai nghiện của bang muốn có một người quản lý thực sự có thể xử lý những người say rượu. Thành phố muốn thuê nhân viên xã hội giàu kinh nghiệm, có hiểu biết về việc rượu có thể gây ra những vấn đề nào cho gia đình. Một ủy ban về rượu của bang muốn thuê người nghiên cứu được trả lương. Đây chỉ là một ít trong số những công việc mà các thành viên của A.A. - với tư cách cá nhân - được mời làm việc. Đôi khi, các thành viên A.A. còn mua các trang trại hoặc nhà nghỉ để những người nghiện rượu nặng có thể được chăm sóc. Câu hỏi là— và đôi khi vẫn là— theo truyền thống của A. A., những hoạt động như vậy có được coi là chuyên nghiệp hay không? 

Chúng tôi nghĩ câu trả lời là “Không. Các thành viên chọn nghề nghiệp toàn thời gian như thế không biến công việc của Bước Mười Hai của A.A thành chuyên nghiệp.” Chúng tôi đã phải đi trên con đường rất dài và gập ghềnh thì mới tới được kết luận như thế. Ban đầu, chúng tôi không thể nhìn thấy được vấn đề thực sự liên quan. Trước đây, khi một thành viên A.A. được thuê vào làm trong những doanh nghiệp kiểu như thế, ngay lập tức anh ta bị cám dỗ muốn dùng tên A. A. để quảng cáo hoặc gây quỹ. Các trang trại dành cho người say rượu, các dự án giáo dục, cơ quan lập pháp bang và các ủy ban đang quảng cáo nói rằng thành viên A.A. đã phục vụ cho họ. Vô tình, các thành viên A.A. được thuê phá bỏ trình trạng ẩn danh nhằm quảng bá quá mức cho doanh nghiệp mà họ yêu thích. Vì lý do như thế mà một số mục đích rất tốt đẹp và tất cả những mục đích liên quan tới họ đã bị các nhóm A. A. chỉ trích một cách bất công. Những cuộc tấn công này thường bắt đầu bằng tiếng thét: “Chuyên nghiệp! Gã đó đang kiếm tiền từ A.A.!” Tuy nhiên, không một người nào trong số đó được thuê để làm công việc của Bước Mười Hai của A.A. Vi phạm trong những trường hợp này hoàn toàn không phải là tính chuyên nghiệp; mà là phá vỡ tính ẩn danh. Mục đích duy nhất của A.A. bị xâm phạm, và tên của A. A. bị lạm dụng. 

Quan trọng là, hiện này hầu như không có thành viên A.A. nào phá vỡ tính ẩn danh trên các phương tiện thông tin đại chúng, hầu như tất cả những sợ hãi này đã lắng xuống. Chúng tôi thấy rằng mình không có quyền hoặc cần phải ngăn cản những thành viên A.A. muốn làm việc với tư cách cá nhân trong những lĩnh vực rộng lớn hơn. Thực sự sẽ là phản xã hội nếu chúng tôi cấm họ. Chúng tôi không thể tuyên bố A.A. là một tập đoàn khép kín đến mức phải giữ bí mật kiến ​​thức và kinh nghiệm của mình. Nếu một thành viên A.A. hoạt động như một công dân, người đó có thể trở thành một nhà nghiên cứu, nhà giáo dục, quan chức tốt hơn, thì tại sao không? Mọi người đều được lợi và chúng ta không mất gì cả. Đúng là một số dự án mà các thành viên A.A. tham gia có thể được lên kế hoạch không tốt, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến nguyên tắc của chúng ta. 

Đây là sự hỗn độn thú vị của các sự kiện đã dẫn đến truyền thống không chuyên nghiệp của A.A. Chúng tôi không bao giờ trả tiền cho công việc của Bước Mười Hai, nhưng những người làm việc cho chúng tôi thì xứng đáng nhận đồng lương của mình. 

Truyền Thống Chín

 Không bao giờ được biến A. A. thành một tổ chức, nhưng chúng ta có thể thành lập hội đồng hoặc cơ sở dịch vụ chịu trách nhiệm trực tiếp với những người mà họ phục vụ 

Trong lần chấp bút đầu tiên, Truyền Thống Chín có hình thức như sau: “A. A. cần ít tổ chức nhất, nếu có thể”. Trong những năm tiếp theo, chúng ta đã thay đổi suy nghĩ của mình về chuyện này. Hiện nay, chúng ta có thể khẳng định chắc chắn rằng A.A., như một toàn thể, không bao giờ được biến thành tổ chức. Sau đó, trong sự kiện dường như là mâu thuẫn, chúng ta thành lập hội đồng và cơ sở dịch vụ đặc biệt, đấy chính là các tổ chức. Vậy thì, làm sao chúng ta có thể có một phong trào phi tổ chức mà lại có thể và thực sự thành lập tổ chức dịch vụ cho chính phong trào đó? Khi xem xét vấn đề khó xử này, người ta nói, “Họ có ý gì, khi nói không có tổ chức?” 

Vâng, chúng ta cùng xem. Có người nào từng nghe nói đến một quốc gia, một nhà thờ, một đảng phái chính trị, thậm chí một hiệp hội từ thiện mà không có quy tắc thành viên hay không? Có người nào từng nghe nói đến một tổ chức không thể kỷ luật các thành viên của mình và buộc phải tuân thủ các quy tắc và quy định cần thiết hay không? Chẳng phải hầu như tất cả các tổ chức trên trái đất này đều trao quyền cho một số thành viên của mình quyền buộc những người còn lại phải tuân thủ và trừng phạt hoặc trục xuất những người vi phạm hay sao? Do đó, tất các các quốc gia, thực tế là tất cả các hình thức xã hội, đều phải do con người quản lý. Quyền chỉ đạo hoặc quản lý là bản chất của tổ chức, ở đâu thì cũng thế. 

Tuy nhiên, A. A. là trường hợp ngoại lệ. Nó không theo mô hình này. Cả Hội nghị dịch vụ phổ quát (General Service Conference) lẫn Ban quản lý (Foundation Board), hay ủy ban của nhóm khiêm tốn nhất cũng không thể ban hành bất cứ chỉ thị nào cho các thành viên A.A. và buộc người ta phải tuân theo, chứ chưa nói đến việc đưa ra bất kỳ hình phạt nào. Chúng tôi đã thử làm nhiều lần, kết quả bao giờ cũng là thất bại hoàn toàn. Các nhóm đã tìm cách trục xuất các thành viên, nhưng những người bị trục xuất đã trở lại ngồi trong cuộc họp, họ nói: “Đây là cuộc sống của chúng tôi; các vị không thể đuổi chúng tôi ra ngoài”. Các ủy ban đã chỉ thị cho nhiều thành viên A.A. thôi làm việc với một người tái nghiện mãn tính, chỉ để nhận được trả lời: “Tôi làm công việc của Bước Mười Hai như thế nào là việc của tôi. Anh là ai mà đòi phán xét?” Nói thế không có nghĩa là một thành viên A.A. nào đó sẽ không tiếp thu lời khuyên hoặc gợi ý từ những thành viên có nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng chắc chắn là anh ta sẽ không nghe theo mệnh lệnh. Ai là người không được người ta thích hơn là một thành viên kỳ cựu của A.A., đầy kinh nghiệm, đi tới khu vực khác và tìm cách hướng dẫn cho nhóm ở đó cách điều hành hoạt động của mình? Anh ta và tất cả những người tương tự như anh ta, những người “lo lắng vì lợi ích của A.A.” sẽ gặp phải phản kháng cứng rắn nhất hay, tệ hơn nữa, là một tràng cười. 

Bạn có thể nghĩ rằng trụ sở chính của A.A. ở New York sẽ là trường hợp ngoại lệ. Chắc chắn là những người ở đó phải có một số thẩm quyền nào đó. Nhưng đã từ lâu, những người ủy thác và nhân viên đều phát hiện được rằng họ không thể làm gì khác ngoài việc đưa ra những đề xuất, và là những đề xuất rất nhẹ nhàng. Thậm chí chỉ phải viết vài câu mà một nửa bức thư của họ là: “Tất nhiên, anh hoàn toàn có quyền tự do xử lý vấn đề này theo cách anh muốn. Nhưng kinh nghiệm của phần lớn các thành viên của A.A. dường như gợi ý rằng…” Thái độ đó khác xa với chính quyền trung ương, phải thế không? Chúng ta thừa nhận rằng không thể ra lệnh cho những người nghiện rượu – cả cá nhân lẫn tập thể. 

Về vấn đề này, chúng ta có thể nghe thấy một giáo sĩ nói: “Họ đang biến sự bất tuân thành đức hạnh!” Một bác sĩ tâm thần cũng có quan điểm như thế, ông nói: “Những đứa trẻ ngang ngược! Họ sẽ không lớn được và không theo cách ứng xử của xã hội!” Người dân thường thì nói: “Tôi không hiểu. Họ hẳn là bị điên rồi!” Nhưng tất cả những người nhận xét như thế đã bỏ qua cái độc đáo ở A. A.. Từng thành viên A.A. tuân theo hết sức mình Mười Hai Bước hồi phục mà chúng tôi đề xuất, nếu không, gần như chắc chắn anh ta đã ký vào bản án tử hình của mình. Tình trạng say xỉn và cái chết của anh ta không phải là hình phạt do những người có thẩm quyền áp đặt; đây là kết quả của việc anh ta không tuân theo các nguyên tắc tâm linh. 

Các nhóm cũng bị đe dọa tương tự như thế. Nếu không tuân theo Mười Hai Truyền Thống của A.A., nhóm cũng có thể suy yếu và chết. Vì vậy, các thành viên A.A. chúng tôi tuân theo các nguyên tắc tâm linh, trước hết là vì chúng tôi phải tuân theo, và cuối cùng là vì chúng tôi yêu thích cuộc sống mà cách hành xử như thế mang tới. Đau khổ do nghiện rượu và tình yêu thương, sự cảm thông trong quá trình hồi phục là hai yếu tố chính giúp các thành viên A. A. tự rèn luyện vi tự tạo ra kỷ luật cho mình, chúng tôi không cần các hình thức kỷ luật nào khác. 

Bây giờ thì rõ ràng là chúng ta không bao giờ nên chỉ định các hội đồng nhằm quản lý chính mình, nhưng cũng rõ ràng là bao giờ chúng ta cũng cần cho phép người khác làm việc để phục vụ chúng ta. Đó là sự khác biệt giữa quyền lực được trao cho và tinh thần phục vụ, hai khái niệm này đôi khi trái ngược nhau. Chính trong tinh thần phục vụ như thế mà chúng ta bầu ra ủy ban luân phiên không chính thức của nhóm A.A., hiệp hội liên nhóm trong khu vực, và Hội nghị dịch vụ phổ quát của A.A. Ngay cả Quỹ của chúng ta, trước đây là một hội đồng độc lập, nhưng hiện nay phải chịu trách nhiệm trực tiếp trước Hội của chúng ta. Những người được ủy thác là người chăm sóc và thúc đẩy các dịch vụ trên thế giới của chúng ta. 

Cũng giống như mục tiêu của mỗi thành viên A.A. là sự tỉnh táo cá nhân, mục tiêu của các dịch vụ của chúng ta là đem sự tỉnh táo đến gần với tất cả những người mong muốn. Nếu không ai làm việc của nhóm, nếu điện thoại của khu vực đổ chuông mà không có người trả lời, nếu chúng ta không trả lời thư, thì A.A., như chúng ta biết sẽ chấm dứt. Đường dây liên lạc của chúng ta với những người cần giúp đỡ sẽ không còn. 

A.A. phải hoạt động, nhưng đồng thời phải tránh những nguy hiểm của việc có quá nhiều tài sản, uy tín và quyền lực mà chắc chắn sẽ cám dỗ các tổ chức khác. Mặc dù thoạt nhìn thì Truyền Thống Chín dường như giải quyết một vấn đề hoàn toàn thực tế, nhưng trong hoạt động thực tế của nó, nó cho thấy một tổ chức không có tổ chức, chỉ được thúc đẩy bởi tinh thần phục vụ —tình bằng hữu thực sự. 

Truyền Thống Mười 

Hội Những Người Nghiện Rượu Ẩn Danh không có ý kiến ​​về những vấn đề bên ngoài; do đó, tên của A.A. không bao giờ bị lôi kéo vào những cuộc tranh cãi công khai 

Kể từ ngày thành lập, Hội Người Nghiện Rượu Ẩn Danh chưa bao giờ bị chia rẽ vì một vấn đề có nhiều tranh cãi. Hội của chúng ta cũng chưa bao giờ công khai đứng về bất kỳ phe phái nào trong cái thế giới đang bị chia rẽ này. Tuy nhiên, đây không phải là đức hạnh mà chúng ta thu được. Có thể nói rằng chúng ta sinh ra đã như thế, vì, như một thành viên kỳ cựu gần đây đã tuyên bố: “Tôi hầu như chưa bao giờ nghe thấy một cuộc tranh luận sôi nổi về tôn giáo, chính trị hoặc cải cách nào giữa các thành viên của A. A. Khi chúng tôi không tranh luận những vấn đề này trong chỗ riêng tư, thì chúng tôi sẽ không bao giờ tranh cãi ở chỗ công khai”. 

Từ sâu thẳm trong bản năng, các thành viên A. A. chúng tôi đã biết ngay từ khi mới bắt đầu rằng chúng tôi không bao giờ - dù khiêu khích có là gì đi nữa - công khai đứng về phe nào trong bất kỳ cuộc chiến nào, ngay cả nếu đấy là cuộc chiến đấu chính nghĩa. Toàn bộ lịch sử đã chỉ cho chúng ta thấy quang cảnh của các quốc gia và nhóm người đang đấu tranh cuối cùng đều bị chia rẽ vì họ có âm mưu, hoặc bị cám dỗ vào, những cuộc tranh cãi. Những quốc gia khác đã thất bại hoàn toàn vì tự cho mình là đúng, trong khi tìm cách áp đặt lên phần còn lại của nhân loại một viễn cảnh hoàn hảo do họ tự nghĩ ra. Trong thời đại của chúng ta, chúng ta đã thấy ​​hàng triệu người chết trong các cuộc chiến tranh chính trị và kinh tế, nhưng lại do sự khác biệt về tôn giáo và chủng tộc thúc đẩy. Chúng ta đang sống với khả năng trước mắt là sẽ xảy ra một cuộc thảm sát mới nhằm xác định biện pháp cai trị con người, và cách phân chia các sản phẩm của tự nhiên và lao động. Đó là bầu không khí tâm linh khi A.A. chào đời, và nhờ ân sủng của Chúa, phong trào đã và đang phát triển mạnh mẽ. 

Xin nhấn mạnh một lần nữa rằng, thái độ không sẵn sàng chiến đấu với nhau hoặc với bất kỳ người nào khác không được coi là đức hạnh đặc biệt nào đó làm cho chúng ta cảm thấy mình cao hơn những người khác. Nó cũng không có nghĩa là các thành viên của A. A., hiện đã được khôi phục tư cách như là công dân của thế giới, sẽ từ bỏ trách nhiệm cá nhân của mình là hành động theo cách mà mình cho là đúng trước những vấn đề của thời đại chúng ta. Nhưng khi nói đến A. A. như một toàn thể, thì đó lại là vấn đề hoàn toàn khác. Về mặt này, chúng ta không tham gia vào cuộc tranh luận công khai, vì chúng ta biết rằng Hội của chúng ta sẽ lụi tàn nếu xảy ra sự kiện như thế. Chúng ta cho rằng sự tồn tại và lan rộng của Hội Người Nghiện Rượu Ẩn Danh quan trọng hơn hẳn so với bất kỳ nỗ lực chung nào mà chúng ta có thể dồn sức vào bất kỳ mục tiêu nào khác. Vì việc hồi phục chính là cuộc đời của chúng ta, cho nên bắt buộc là chúng ta phải bảo vệ mạnh mẽ phương tiện sinh tồn của mình. 

Có lẽ nghe như thể những người nghiện rượu trong A. A. đột nhiên trở thành thích yên tĩnh và trở thành một gia đình lớn tràn đầy hạnh phúc. Tất nhiên, nói thế hoàn toàn không đúng. Chúng ta là người, chúng ta thường xuyên cãi nhau. Trước khi chúng ta bình tĩnh trở lại, A. A. giống như một tổ chức thường xuyên cãi nhau hơn bất cứ tổ chức nào khác, ít nhất là trên bề mặt. Một giám đốc công ty vừa bỏ phiếu thông qua khoản chi tiêu của công ty là 100.000 đôla có mặt tại một cuộc họp kinh doanh của A. A. và nổi giận vì khoản chi phí là 15 đôla tiền mua tem thư. Không thích nỗ lực của một số người trong việc quản lý nhóm, một nửa thành viên của nhóm có thể tức giận bỏ đi để thành lập một nhóm khác theo ý thích của mình. Những cựu thành viên, trong giai đoạn ngắn có thể trở thành những người Pharisi (đạo đức giả - ND) hờn dỗi. Những người bị nghi là có động cơ phức tạp thường bị những người khác tấn công. Dù có xảy ra những vụ cãi vã ồn ào như thế, nhưng những cuộc tranh luận này chưa bao giờ gây ra cho A. A bất kỳ thiệt hại nào. Đấy chỉ là một phần của quá trình học hỏi để cùng làm việc và cùng sống với nhau. Xin lưu ý rằng, họ hầu như luôn luôn quan tâm đến biện pháp làm cho A.A. hoạt động hiệu quả hơn, làm sao mang lại nhiều những điều tốt đẹp nhất cho những người nghiện rượu đang ở trong tình trạng tồi tệ nhất. 

Hội mang tên Washington, là phong trào của những người nghiện rượu được thành lập ở Baltimore cách đây một thế kỷ, gần như đã tìm ra câu trả lời cho nạn nghiện rượu. Thời gian đầu, hội chỉ bao gồm những người nghiện rượu tìm cách giúp đỡ lẫn nhau. Những thành viên ban đầu đã nhìn thấy trước rằng họ chỉ nên cống hiến cho mục đích duy nhất này. Về nhiều mặt, Hội Washington cũng tương tự như Hội A.A. hiện nay. Họ có hơn 100.000 thành viên. Nếu được tự do và kiên trì với mục tiêu duy nhất của mình, thì họ có thể đã tìm được những câu trả lời còn lại. Nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Thay vào đó, Hội Washington cho phép các chính trị gia và các nhà cải cách, cả người nghiện rượu lẫn không nghiện rượu, sử dụng hội nhằm thực hiện những mục tiêu của mình. Ví dụ, bãi bỏ chế độ nô lệ là vấn đề chính trị đầy sóng gió lúc đó. Chẳng bao lâu sau, những người phát ngôn của Hội Washington đã công khai và dứt khoát chọn phe trong vấn đề này. Có lẽ hội có thể đã tồn tại được sau cuộc tranh cãi về bãi bỏ chế độ nô lệ, nhưng nó đã không còn cơ hội ngay từ khi quyết định cải cách thói quen uống rượu của người Mỹ. Khi các thành viên của Hội Washington trở thành những người đấu tranh cho việc uống rượu có điều độ, thì chỉ vài năm sau họ đã hoàn toàn không còn hiệu quả trong việc giúp đỡ những người nghiện rượu nữa. 

Hội Những Người Nghiện Rượu Ẩn Danh đã không bỏ qua bài học từ Hội Washington. Sau khi khảo sát tàn tích của phong trào này, các thành viên đầu tiên của A. A. quyết định giữ cho Hội của chúng ta tránh xa những cuộc tranh cãi công khai. Bằng cách đó, chúng ta đã đặt nền tảng cho Truyền Thống Mười: “Hội Những Người Nghiện Rượu Ẩn Danh không có ý kiến về những vấn đề bên ngoài; do đó, tên của A. A. không bao giờ bị lôi kéo vào những cuộc tranh cãi công khai”

 

Truyền Thống Mười Một 

Chính sách quan hệ công chúng của chúng ta dựa vào sức cuốn hút chứ không dựa vào quảng cáo; lúc nào chúng ta cũng cần duy trì tính ẩn danh, trên báo, đài phát thanh và phim ảnh 

Nếu không có nhiều người ủng hộ, A.A. không bao giờ có thể phát triển như ngày nay. Trên khắp thế giới, việc quảng bá rộng rãi và có lợi dưới mọi hình thức đã là phương tiện chính để đưa những người nghiện rượu đến với Hội của chúng ta. Điện thoại liên tục reo trong các văn phòng, trong các câu lạc bộ của A. A. cũng như trong nhà riêng của các thành viên. Một giọng nói cất lên: “Tôi đọc một bài báo…”; một giọng khác: “Chúng tôi nghe một chương trình phát thanh…”; và một giọng khác nữa: “Chúng tôi đã xem một bộ phim…” hoặc: “Chúng tôi đã xem về A.A. trên truyền hình…” Sẽ không ngoa khi nói rằng một nửa thành viên của A.A. đã đến với chúng ta thông qua các kênh như thế. 

Không phải tất cả các câu hỏi đều xuất phát từ những người nghiện rượu hay gia đình của họ. Các bác sĩ đọc các bài báo trên tạp chí y khoa về A. A. và gọi điện để biết thêm thông tin. Các giáo sĩ xem các bài báo trong tạp chí của giáo hội của họ và cũng hỏi. Những người sử dụng lao động biết rằng các tập đoàn lớn đã chấp thuận Hội của chúng ta và muốn tìm những biện pháp giải quyết tình trạng nghiện rượu trong chính công ty của họ. 

Do đó, chúng ta có trách nhiệm to lớn trong việc phát triển chính sách quan hệ công chúng tốt nhất có thể. Qua nhiều trải nghiệm đau đớn, chúng ta nghĩ mình đã biết cần có chính sách như thế nào. Nó trái ngược với quảng cáo thông thường. Chúng ta phát hiện được rằng mình phải dựa vào sức cuốn hút chứ không dựa vào quảng cáo. 

Xin xem hai ý tưởng tương phản sau đây—thu hút và quảng cáo—hoạt động như thế nào. Đảng chính trị nào cũng muốn giành chiến thắng trong cuộc bầu cử, vì vậy họ quảng cáo những đức tính của lãnh đạo nhằm giành được phiếu bầu. Tổ chức từ thiện nào cũng muốn gây quỹ; cho nên ngay trên tiêu đề thư của họ đã có tên của những người nổi tiếng có thể được dân chúng ủng hộ. Phần lớn đời sống chính trị, kinh tế và tôn giáo trên thế gian đều dựa vào những người lãnh đạo được dân chúng biết rõ. Họ là biểu tượng cho các mục đích và ý tưởng đáp ứng những nhu cầu sâu thẳm của con người. Các thành viên A. A. chúng ta không nghi ngờ gì về việc này. Nhưng chúng ta phải tỉnh táo trước thực tế là được công chúng chú ý là nguy hiểm, đặc biệt là đối với chúng ta. Về tính khí, hầu như tất cả chúng ta đều là người quảng bá thiếu kiềm chế và viễn cảnh của một xã hội gần như toàn là những người quảng bá quả là đáng sợ. Sau khi xem xét yếu tố bùng nổ này, chúng ta biết rằng mình phải tự kiềm chế. 

Kiềm chế mang lại hiệu quả làm cho người ta phải kinh ngạc. Nó làm cho dân chúng biết tới A. A. nhiều hơn là tất cả nghệ thuật và khả năng của các đại lý báo chí giỏi nhất của A.A. Rõ ràng là, bằng cách nào đó, A.A. phải được công chúng biết tới, vì vậy chúng ta đã sử dụng ý tưởng nói rằng tốt hơn hết là để bạn bè làm công việc này cho chúng ta. Nó đã diễn ra đúng như thế, thật không thể nào tin được. Những nhà báo kỳ cựu, những người hoài nghi có học, đã làm hết sức mình để truyền tải thông điệp của A.A. Đối với họ, chúng ta còn hơn cả những người kể chuyện có tài. Trên hầu hết các mặt trận báo chí, các nhà báo, cả đàn ông lẫn phụ nữ, đều gắn bó với chúng ta như những người bạn. 

Lúc đầu, báo chí không thể hiểu được lý do vì sao chúng ta từ chối, không chịu công khai danh tính cá nhân. Họ thực sự bối rối vì chúng ta khăng khăng giữ bí mật danh tính. Sau đó, họ hiểu ra vấn đề. Đây là sự kiện hiếm có trên thế giới—một hội nói rằng họ muốn công khai các nguyên tắc và công việc của mình, nhưng không công khai danh tính thành viên cá nhân. Báo chí rất vui mừng trước thái độ như thế. Kể từ đó, những người bạn của chúng ta đã đưa tin về A.A. với lòng nhiệt tình mà ngay cả những thành viên nhiệt thành nhất cũng khó có thể theo kịp. 

Thực ra đã có lúc báo chí Mỹ cho rằng việc ẩn danh của A.A. là tốt hơn cho chúng ta hơn là một số thành viên của chúng ta từng nghĩ. Có giai đoạn, khi có khoảng một trăm thành viên của Hội chúng ta phá vỡ quy tắc ẩn danh. Với ý định hoàn toàn tốt đẹp, những người này tuyên bố rằng nguyên tắc ẩn danh đã lỗi thời hoặc lạc hậu rồi, chỉ phù hợp với những ngày A.A. mới xuất hiện mà thôi. Họ tin chắc rằng A.A. có thể tiến nhanh hơn và xa hơn nếu tận dụng được những phương pháp quảng cáo hiện đại. Họ nói rằng trong A.A. có nhiều người nổi tiếng ở địa phương, quốc gia hoặc quốc tế. Miễn là họ sẵn sàng—và nhiều người đã sẵn sàng—thì tại sao tư cách thành viên của họ lại không được công khai, qua đó khuyến khích những người khác tham gia cùng với chúng ta? Đây là những lập luận hợp lý, nhưng thật may là những người bạn trong nghề viết lách của chúng ta không đồng tình với họ. 

Quỹ đã viết thư cho hầu như tất cả các cơ quan báo chí ở Bắc Mỹ, nêu rõ chính sách quan hệ công chúng của chúng tôi là thu hút chứ không quảng cáo. Kể từ đó, những người hiệu đính và biên tập viên đã nhiều lần xóa tên và hình ảnh của các thành viên trong bản thảo; họ cũng thường xuyên nhắc nhở những cá nhân có nhiều tham vọng về chính sách ẩn danh của A.A. Thậm chí, đôi khi họ đã hy sinh những câu chuyện hay nhằm đạt được mục đích này. Sự hợp tác của họ chắc chắn là có ích. Chỉ còn lại rất ít thành viên A.A. cố tình phá vỡ tính ẩn danh mà thôi. 

Tóm lại, đây là quá trình xây dựng Truyền Thống Mười Một của A.A.. Tuy nhiên, đối với chúng ta, nó không chỉ là chính sách quan hệ công chúng lành mạnh. Nó còn hơn là phủ nhận tham vọng cá nhân. Truyền Thống này là lời nhắc nhở liên tục và thiết thực rằng tham vọng cá nhân không có chỗ trong A.A. Mỗi thành viên đều trở thành người bảo vệ tích cực cho Hội của chúng ta.

 

Truyền Thống Mười Hai 

Ẩn danh là nền tảng tâm linh của tất cả các truyền thống của chúng ta, luôn luôn nhắc nhở chúng ta phải đặt các nguyên tắc lên trên cá nhân. 

Cốt lõi tâm linh của ẩn danh là đức hy sinh. Vì Mười Hai Truyền thống của A.A. liên tục yêu cầu chúng ta từ bỏ mọi ham muốn cá nhân vì lợi ích chung, chúng ta nhận ra rằng đức hy sinh—mà biểu tượng là ẩn danh—là nền tảng của tất cả những điều đó. Chính thái độ sẵn sàng của A.A. nhằm thực hiện những hy sinh này đã mang lại cho mọi người sự tự tin cao độ vào tương lai của chúng ta. 

Nhưng lúc đầu, ẩn danh không phải xuất phát từ tự tin; mà là con đẻ của những sợ hãi ban đầu của chúng ta. Những nhóm người nghiện rượu vô danh đầu tiên của chúng ta là những hội kín. Những người muốn cai nghiện chỉ có thể tìm thấy chúng ta thông qua một vài người bạn đáng tin cậy. Chỉ cần một chút gợi ý về sự công khai, ngay cả đối với công việc của chúng ta, đã có thể làm cho chúng ta choáng váng rồi. Mặc dù là những người đã từng nghiện rượu, chúng ta vẫn nghĩ rằng mình phải trốn tránh sự ngờ vực và khinh miệt của công chúng. 

Khi Cuốn Sách (Big Book) được xuất bản vào năm 1939, chúng tôi gọi là Người Nghiện Rượu Ẩn Danh. Trong lời tựa, chúng tôi tuyên bố: “Quan trọng là chúng tôi phải ẩn danh vì lúc này, chúng tôi còn quá ít người, không thể xử lý nhiều đơn yêu cầu trợ giúp của các cá nhân sau khi tác phẩm này được xuất bản. Chúng tôi phần lớn là những người đang kinh doanh hoặc là các chuyên gia, chúng tôi không thể hoàn thành công việc của mình trong sự kiện như thế”. Có thể đọc được giữa những dòng chữ này nỗi sợ của chúng tôi: quá nhiều người mới tới có thể phá vỡ tình trạng ẩn danh của mình. 

Khi các nhóm A.A. tăng lên, các vấn đề về ẩn danh cũng tăng theo. Phấn khởi trước sự phục hồi ngoạn mục của người anh em nghiện rượu, đôi khi chúng tôi cũng thảo luận về những khía cạnh riêng tư và đau lòng của anh ta, tức là những khía cạnh mà anh ta chỉ kể cho người bảo trợ nghe mà thôi. Lúc đó nạn nhân cảm thấy bị xúc phạm sẽ tuyên bố như đinh đóng cột rằng, niềm tin của anh đã không còn. Khi những câu chuyện như thế được lưu truyền bên ngoài A.A., mất lòng tin vào lời hứa ẩn danh của chúng tôi trở thành nghiêm trọng. Nó thường làm cho mọi người tránh xa chúng tôi. Rõ ràng, tên của mọi thành viên A.A.—và câu chuyện—phải được giữ kín, nếu họ muốn. Đây là bài học đầu tiên của chúng tôi về ứng dụng thực tế của tính ẩn danh. 

Tuy nhiên, với bản tính thiếu kiềm chế, một số thành viên mới không hề quan tâm đến việc giữ bí mật. Họ muốn đứng ngay trên nóc nhà mà la hét tên của A. A., và họ đã làm như thế. Những người nghiện rượu vừa mới thôi uống chạy khắp nơi và bám lấy bất kỳ người nào muốn nghe câu chuyện của họ. Những người khác vội vã đứng trước micro và máy quay. Đôi khi, họ say xỉn quá mức và làm cho nhóm của họ quá thất vọng. Họ đã chuyển từ thành viên A.A. thành những kẻ khoe khoang về A.A. 

Hiện tượng trái ngược này thực sự khiến chúng tôi phải suy nghĩ. Câu hỏi đặt ra trước mắt là: “Thành viên A.A. nên ẩn danh như thế nào?” Quá trình phát triển của chúng tôi đã chứng minh rõ ràng rằng chúng tôi không thể là một hội kín, nhưng cũng rõ ràng không kém là chúng tôi cũng không thể là nhóm giải trí hời hợt. Phải mất rất nhiều thời gian thì mới vạch ra được con đường an toàn giữa những thái cực như thế này. 

Thường thì, thành viên mới bình thường muốn gia đình mình biết ngay lập tức những việc anh ta đang cố gắng làm. Anh ta cũng muốn nói với những người khác đã từng giúp anh ta—bác sĩ, mục sư và những người bạn thân của mình. Khi tự tin hơn, anh ta cảm thấy giải thích cách sống mới của mình cho người sử dụng lao động và các cộng sự kinh doanh là việc làm hoàn toàn đúng. Khi có cơ hội giúp đỡ, anh ta thấy mình có thể dễ dàng nói về A.A. với hầu như bất cứ người nào. Những tiết lộ thầm lặng này đã giúp anh ta không còn sợ hãi tình trạng kỳ thị người nghiện, và lan toả tin tức về sự tồn tại của A.A. trong cộng đồng của mình. Nhiều người, cả đàn ông lẫn đán bà, đến với A.A. từ những cuộc trò chuyện như thế. Mặc dù cách làm này không tuyệt đối tuân thủ quy định về ẩn danh, nhưng những thông tin kiều đó hoàn toàn phù hợp với tinh thần của Hội. 

Nhưng rõ ràng là thông tin truyền miệng là quá hạn chế. Do đó, cần phải công khai công việc của chúng tôi. Các nhóm A.A. cần tiếp cận càng nhanh càng tốt với những người nghiện rượu đang ở trong tình trạng tuyệt vọng. Do đó, nhiều nhóm bắt đầu tổ chức các cuộc họp dành cho những người bạn quan tâm và công chúng, để người dân bình thường có thể tự mình thấy A.A. là tổ chức như thế nào. Mọi người hân hoan chào đón những cuộc họp này. Chẳng bao lâu sau, các nhóm bắt đầu nhận được giấy mời, họ mời các diễn giả của A.A. đến nói chuyện trước các tổ chức dân sự, nhóm giáo dân và hội y khoa. Với điều kiện là tính ẩn danh vẫn được giữ vững và các phóng viên có mặt được cảnh báo là không được sử dụng tên hoặc hình ảnh, thì kết quả sẽ rất tốt. 

Sau đó là một vài lần xuất hiện đầu tiên của chúng tôi trong hoạt động quảng cáo, rất ngoạn mục. Các bài báo của tờ Plain Dealer ở Cleveland viết về chúng tôi đã đưa số lượng thành viên của thị trấn đó tăng từ vài người lên hàng trăm người chỉ sau một đêm. Những câu chuyện về bữa tối của ông Rockefeller dành cho Hội Những Người Nghiện Rượu Ẩn Danh đã giúp tăng gấp đôi số thành viên của chúng tôi chỉ trong một năm. Bài viết nổi tiếng của Jack Alexander trên tờ Saturday Evening Post đã đưa A.A. trở thành tổ chức mang tầm quốc gia. Những lời tri ân như thế đã làm cho chúng tôi được nhiều người công nhận hơn nữa. Các tờ báo và tạp chí khác cũng muốn đăng những câu chuyện về A.A. Các công ty phim ảnh muốn chụp ảnh chúng tôi. Đài phát thanh, và cuối cùng là truyền hình, bao vây chúng tôi, đề nghị chúng tôi xuất hiện. Chúng tôi nên làm gì? 

Khi làn sóng chấp thuận dâng trào, chúng tôi nhận ra rằng nó có thể mang lại lợi ích hay tác hại vô cùng to lớn. Mọi thứ phụ thuộc vào cách nó được truyền tải. Chúng tôi không thể để những thành viên tự phong có cơ hội tự giới thiệu mình là đấng cứu thế đại diện cho A.A. trước toàn thể công chúng. Bản năng quảng bá trong mỗi người chúng ta có thể là lực lượng hủy hoại chúng ta. Chỉ cần một người công khai say rượu, hoặc đã bị dụ dỗ sử dụng tên của A.A. cho mục đích riêng của mình, thì thiệt hại có thể là không thể khắc phục được. Ở tầng này (báo chí, đài phát thanh, phim ảnh và truyền hình), phải ẩn danh—ẩn danh 100%—là câu trả lời khả thi duy nhất. Trong lĩnh vực này, các nguyên tắc phải được đặt lên trước cá nhân, không có ngoại lệ. 

Những trải nghiệm này đã dạy cho chúng ta rằng ẩn danh chính là thái độ khiêm nhường thực sự. Đây là một phẩm chất tâm linh thấm nhuần vào tất cả các thành viên, hiện nay là chìa khóa của đời sống của A.A. ở khắp mọi nơi. Được thúc đẩy bởi nguyên tắc ẩn danh, chúng tôi cố gắng từ bỏ những ham muốn tự nhiên của mình là thành viên nổi bật của A.A., cả giữa những người nghiện rượu đồng nghiệp và trước công chúng nói chung. Khi gạt sang một bên những khao khát rất người này, chúng ta tin rằng mỗi người chúng ta đều tham gia vào việc dệt nên một lớp áo bảo vệ bao phủ toàn bộ Hội của chúng ta và dưới lớp áo đó, chúng ta có thể phát triển và làm việc cùng nhau.

 Chúng ta tin chắc rằng khiêm nhường, được thể hiện bằng ẩn danh, là biện pháp bảo vệ lớn nhất mà Hội Người Nghiện Rượu Ẩn Danh có thể có.

 

Các Truyền Thống  - Chi tiết

(Mười Hai Truyền Thống) 

Kinh nghiệm của ở A.A. dạy chúng ta rằng: 

Một—Mỗi thành viên của A. A. chỉ là một phần tử nhỏ của một tổng thể lớn. A.A. phải tiếp tục sống nếu không hầu hết chúng ta chắc chắn sẽ chết. Do đó, phúc lợi chung của chúng ta được đặt lên hàng đầu. Phúc lợi cá nhân đứng ngay đằng sau. 

Hai—Đối với mục đích của nhóm chúng ta, chỉ có một thẩm quyền tối cao—một vị Chúa yêu thương khi Ngài có thể bày tỏ chính Ngài trong lương tâm của nhóm của chúng ta. 

Ba—Thành viên của chúng ta phải bao gồm tất cả những người đang đau khổ vì nghiện rượu. Do đó, chúng ta không được từ chối bất kỳ người nào muốn hồi phục. Tư cách thành viên của A.A. không bao giờ được phụ thuộc vào tiền bạc hoặc thái độ tuân thủ. Hai hoặc ba người nghiện rượu nào tụ tập với nhau để cai nghiện đều có thể tự gọi mình là nhóm A.A., với điều kiện là, với tư cách là một nhóm, họ không có bất kỳ mối liên kết nào khác, ngoài cai nghiện. 

Bốn—Đối với các vấn đề của riêng mình, mỗi nhóm A.A. không phải chịu trách nhiệm trước bất kỳ thẩm quyền nào khác ngoài lương tâm của chính mình. Nhưng khi các kế hoạch của nhóm liên quan đến phúc lợi của các nhóm lân cận, thì phải tham khảo ý kiến ​​của các nhóm đó. Và không một nhóm, ủy ban khu vực hoặc cá nhân nào được thực hiện bất kỳ hành động nào có thể có ảnh hưởng lớn đến toàn thể A.A. mà không tham khảo ý kiến ​​của những người ủy thác của Hội đồng Dịch vụ Tổng quát. Về những vấn đề như vậy, phúc lợi chung của chúng ta là tối quan trọng. 

Năm— Mỗi nhóm A. A. phải là một thực thể tâm linh, chỉ có một mục đích chính— đó là truyền tải thông điệp của mình đến những người nghiện rượu vẫn đang đau khổ. 

Sáu— Tiền bạc, tài sản và quyền hạn có thể dễ dàng làm cho chúng ta xa rời mục tiêu tâm linh chính của mình. Do đó, chúng tôi nghĩ rằng bất kỳ tài sản đáng kể nào thực sự có ích cho A.A. phải được thành lập và quản lý riêng, do đó, tách vật chất khỏi tâm linh. Một nhóm A.A., không bao giờ tham gia hoạt động kinh doanh. Những hoạt động trợ giúp thứ yếu dành cho A.A. như câu lạc bộ hoặc bệnh viện cần nhiều tài sản hoặc quản lý, phải được thành lập và tách biệt để nếu cần, các nhóm có thể tự do rút lui. Do đó, những cơ sở như vậy không nên sử dụng tên A.A.. Việc quản lý những cơ sở này phải là trách nhiệm của những người hỗ trợ tài chính. Đối với các câu lạc bộ, người quản lý thường là thành viên A. A. Nhưng bệnh viện, cũng như những cơ sở phục hồi chức năng khác phải nằm ngoài A.A.— và được giám sát về mặt y tế. Trong khi một nhóm A.A. có thể hợp tác với bất cứ người nào, thì sự hợp tác đó không bao giờ được đi xa đến mức trở thành liên kết hoặc xác nhận, dù là thực tế hay ngụ ý. Một nhóm A.A. không thể ràng buộc với bất cứ người nào. 

Bảy—Bản thân các nhóm A.A. phải được hỗ trợ đầy đủ bằng các khoản đóng góp tự nguyện của chính các thành viên của mình. Chúng tôi nghĩ rằng mỗi nhóm sẽ nhanh chóng đạt được lý tưởng này; bất kỳ hành động công khai nào nhằm gây quỹ dưới tên A. A. đều rất nguy hiểm, dù đấy là nhóm, câu lạc bộ, bệnh viện hay các cơ quan bên ngoài khác, việc chấp nhận các khoản đóng góp lớn từ bất kỳ nguồn nào, hoặc các khoản đóng góp mang bất kỳ nghĩa vụ nào, đều là không khôn ngoan. Chúng tôi cũng rất lo ngại về các quỹ của A.A., ngoài các khoản dự trữ khôn ngoan, không nên tích lũy tiền mà không nêu rõ mục đích. Kinh nghiệm cảnh báo chúng ta rằng không có gì có thể hủy hoại di sản tâm linh của chúng ta một cách chắc chắn bằng những tranh chấp vô ích về tài sản, tiền bạc và quyền hạn. 

Tám— Hội Những Người Nghiện Rượu Ẩn Danh phải mãi mãi là tổ chức không chuyên nghiệp. Chúng ta định nghĩa tính chuyên nghiệp là nghề tư vấn cho người nghiện rượu để thu phí. Nhưng chúng ta có thể thuê người nghiện rượu để họ làm những dịch vụ mà nếu không thì chúng ta phải thuê người không nghiện rượu. Những dịch vụ đặc biệt như vậy có thể được trả công xứng đáng. Nhưng công việc của Bước Mười Hai của A.A. không bao giờ được trả công. 

Chín— Mỗi nhóm A.A. cần ít tổ chức nhất có thể. Tốt nhất là lãnh đạo luân phiên. Nhóm nhỏ có thể bầu thư ký, nhóm lớn bầu ủy ban luân phiên, còn các nhóm ở đô thị lớn bầu ủy ban trung tâm hoặc liên nhóm, thường tuyển dụng một thư ký toàn thời gian. Những người ủy thác của Hội đồng Dịch vụ Tổng quát, trên thực tế, là Ủy ban Dịch vụ Tổng quát của A.A. của chúng ta. Họ là người bảo vệ Truyền thống của A.A. của chúng ta và là người nhận các khoản đóng góp tự nguyện của A.A. mà chúng ta dùng để duy trì Văn phòng Dịch vụ Tổng quát của A.A. ở New York. Họ được các nhóm ủy quyền để xử lý quan hệ công chúng của chúng ta, và họ đảm bảo tính toàn vẹn của tờ báo chính của chúng ta, tức là tờ A.A. Grapevine. Tất cả những người đại diện đều được hướng dẫn theo tinh thần phục vụ, vì những nhà lãnh đạo thực sự trong A.A. chỉ là những người đầy tớ đáng tin cậy và giàu kinh nghiệm của toàn thể Hội. Họ không có quyền hạn thực sự nào; họ cũng không quản lý. Tất cả chúng ta đều tôn trọng họ và đấy là là chìa khóa cho sự hữu ích của họ. 

Mười— Không một nhóm hoặc thành viên nào của A.A. được phép - có thể liên lụy đến A.A. - bày tỏ bất kỳ ý kiến ​​nào về các vấn đề gây tranh cãi ở bên ngoài—đặc biệt là các vấn đề về chính trị, cải cách rượu bia, hoặc giáo phái. Các nhóm A. A. không phản đối bất cứ người nào. Về những vấn đề như thế, họ không được bày tỏ bất kỳ quan điểm nào. 

Mười một—Quan hệ của chúng ta với công chúng nói chung nên có tính ẩn danh cá nhân. Chúng ta nghĩ rằng A.A. phải tránh quảng cáo giật gân. Tên và hình ảnh của chúng ta với tư cách là thành viên của A.A. không được đưa lên sóng phát thanh, truyền hình, phim ảnh hoặc in ấn công khai. Quan hệ công chúng của chúng ta nên được hướng dẫn bởi nguyên tắc thu hút chứ không quảng cáo. Không bao giờ được ca ngợi chính mình. Chúng ta cảm thấy tốt hơn khi được bạn bè giới thiệu. 

Mười hai—Và cuối cùng, các thành viên A. A. chúng ta tin rằng nguyên tắc ẩn danh có ý nghĩa tâm linh to lớn. Nó nhắc nhở chúng ta rằng phải đặt các nguyên tắc lên trên cá nhân; chúng ta phải có thái độ khiêm tốn thực sự. Khiêm tốn hướng tới mục đích là để cho những phước lành lớn lao của chúng ta không bbảyao giờ làm hỏng chúng ta; chúng ta sẽ mãi mãi sống trong chiêm nghiệm đầy tinh thần biết ơn về Đấng quan phòng tất cả chúng ta. 



[1] Tin Lành theo Matthew 10:8 – ND.

[2] Trong các tổ chức thương mại hiện nay không có các nhân viên kiểu này. Những thành viên A.A. này có nhiều  kinh nghiệm trong kinh doanh và chuyên môn cho Văn phòng Dịch vụ Tổng quát (G.S.O) – chú thích trong nguyên tác.

No comments:

Post a Comment