Nguyễn Đình Hách dịch
Chương 14
1984, tại nhà Lão Tử,
Rajneeshpuram, Oregon, USA
Devageet, tôi cũng biết
rằng sáng nay bạn đã nổi khùng. Tình cờ nổi khùng là một bài thực hành tốt,
nhưng tôi không ủng hộ đồng bóng. Đó là một trạng thái chung. Hãy nổi khùng bên
trong! Nếu bạn sẽ nổi khùng suốt, tại sao lại nổi khùng bên ngoài? Tại sao không
nổi khùng bên trong? Nếu bạn nổi khùng bên trong thì bạn trở thành Osho nổi
khùng, và đó là một cái gì đó giá trị. Bạn đang trên con đường trở thành Osho
nổi khùng, nhưng bạn di chuyển rất thận trọng; tôi nên nói một cách khoa học,
hợp lý.
Tôi không cho phép bạn
ghi chép, tôi can thiệp. Thay vì nói lời xin lỗi, tôi hét vào bạn, ngay cả khi
bạn đang không ngắt lời, tôi vẫn nói, “Đừng ngắt lời, Devageet!” Tôi biết điều
đó có thể làm mất kiểm soát bất kỳ ai. Nhưng bạn biết tôi là người điên, và khi
bạn đang đối xử với người điên, bạn phải thực sự rộng lượng – không chỉ lịch sự
mà còn thực sự yêu thương.
Khi bạn đang không can
thiệp và tôi nói, “Đừng ngắt lời!” Chắc tôi phải ngụ ý một cái gì đó. Chắc phải
có ý tưởng nào đó trong đầu bạn. Có lẽ bạn cũng không nhận ra ý tưởng ngắt lời
của bạn. Ngắt lời trao một cái gì đó quá thú vị. Và tất nhiên ở đây bạn là ông
chủ. Ít nhất là trong buồng lái này, bạn là Nô-ê. Tôi chỉ là hành khách không
vé. Nhưng tôi có thể nhìn thấy nhiều điều trong vô thức bạn, và khi tôi nói,
“Đừng ngắt lời,” tất nhiên điều đó nhìn thái quá. Không có ai nghe bạn ngắt lời
tôi, ngay cả bạn – nhưng tôi đã nghe thấy điều đó. Tôi đã nghe thấy tiếng thì
thầm trong vô thức.
Hôm nay những ý tưởng
tuyệt vời đang đến với tôi; ngược lại tôi chỉ là người đàn ông nghèo nàn, tôi
không có những ý tưởng tầm cỡ. Xin đừng nổi khùng bên ngoài. Tóm lại, hãy luôn
nổi khùng bên trong.
Tái bút của tái bút vẫn
tiếp tục; đây chỉ là một ghi chú trong dấu ngoặc đơn.
Cuốn sách đầu tiên của
hôm nay là THE ART OF LIVING (SỐNG ĐẸP - Nguyễn Hiến Lê dịch) của Lâm Ngữ Đường. Đó là tên
Trung Quốc. Tôi nhớ lại một trong những cuốn sách của tôi, THE ART OF DYING (NGHỆ
THUẬT HẤP HỐI). Lâm Ngữ Đường không biết gì về sống bởi vì ông ấy không biết gì
về chết. Mặc dù ông ấy là người Trung Quốc, ông là một người Trung Quốc đồi
bại, một người Cơ đốc. Đó chính là ý nghĩa của đồi bại. Sự đồi bại biến bạn
thành người Cơ đốc. Sự đồi bại làm đồi bại, và bạn là một người Cơ đốc.
Trong cuốn sách NGHỆ
THUẬT SỐNG, Lâm Ngữ Đường viết rất hay về nhiều điều – ngoại trừ cái chết. Điều
đó có nghĩa cuộc sống không được nói đến. Cuộc sống có thể sinh ra chỉ nếu bạn
cho phép cái chết, mà không phải không cho phép. Chúng là hai mặt của cùng một
đồng tiền. Bạn không thể có mặt này và từ chối mặt kia. Nhưng ông ấy viết rất
hay, rất nghệ thuật – chắc chắn ông ấy là một trong những nhà văn tầm cỡ nhất
của thời hiện đại – nhưng dù ông ấy viết gì thì cũng là tưởng tượng, thuần túy
tưởng tưởng… chỉ là mơ về những điều đẹp đẽ. Đôi khi những giấc mơ cũng có thể
đẹp. Mọi giấc mơ đều không phải là ác mộng.
NGHỆ THUẬT SỐNG không có
gì liên quan đến cuộc sống và không có gì liên quan đến nghệ thuật, nhưng vẫn
là một cuốn sách tầm cỡ. Nó tầm cỡ theo chiều hướng bạn có thể bị thu hút bởi
nó. Bạn có thể bị lạc trong nó, giống như con người bị lạc trong rừng rậm:
những ngôi sao trên bầu trời, xung quanh toàn cây, và không đường mòn, không
lối ra, không có nơi nào để đi. Nó không dẫn bạn tới đâu. Dẫu vậy, bạn vẫn nhận
ra nó là một trong những cuốn sách tầm cỡ. Tại sao? – bởi vì chỉ đọc nó thôi là
bạn quên hết quá khứ, tương lai và trở thành một phần của hiện tại.
Tôi không chắc liệu Lâm
Ngữ Đường có biết gì về thiền không. Thật không may ông ấy lại là Cơ đốc; vì
vậy mà không bao giờ ông ấy đến tu viện Đạo, hoặc ngôi đền Phật giáo. Than ôi,
ông ấy không thể biết mình đang lỡ điều gì. Thay vì ông ấy đọc KINH THÁNH, một
trong những cuốn sách hạng ba hay nhất trên thế giới – ngoại trừ hai phần ngắn
trong nó: BÀI CA CỦA SOLOMON trong KINH CỰU ƯỚC và BÀI THUYẾT PHÁP TRÊN NÚI
trong KINH TÂN ƯỚC. Nếu chúng được lấy khỏi thì KINH THÁNH chỉ là rác rưởi.
Than ôi, ông ấy không thể biết điều gì về Phật, Trang Tử, một cái gì đó của
Nagarjuna, Kabir, al-Hillaj Mansoor… một cái gì đó của những người điên đó; chỉ
có thế thì cuốn sách của ông ấy là đích thực. Nó nghệ thuật, nhưng không đích
thực. Nó không thành thực.
Thứ hai – cuốn sách khác
của Lâm Ngữ Đường, THE WISDOM OF CHINA (SỰ THÔNG THÁI TRUNG HOA). Ông ấy có
nghệ thuật viết cho nên ông có thể viết bất kỳ điều gì, thậm chí là SỰ THÔNG
THÁI TRUNG HOA, mặc dù ông ấy không biết gì về Lão Tử, là người chứa toàn bộ sự
thông thái không chỉ của Trung Quốc mà của cả thế giới. Tất nhiên Lâm Ngữ Đường
có lấy một số đoạn của Lão Tử, nhưng những câu đó lại trùng hợp với sự giáo dục
Cơ đốc của ông. Nói cách khác, những đoạn đó không bao giờ là của Lão Tử cả.
Ông ấy trích dẫn Trang Tử, nhưng một cách tự nhiên những lựa chọn của ông lại
rất lý trí, và Trang Tử không phải là con người lý trí; ông ấy là người đàn ông
ngớ ngẩn nhất từng sống trên đời.
Trang Tử là một trong
những tình yêu của tôi, và khi bạn nói về người nào đó bạn yêu, bạn buộc phải
sử dụng những cực đỉnh, những sự cường điệu, nhưng với tôi chúng nghe không
giống như vậy. Tôi có thể trao toàn bộ vương quốc của thế gian cho Trang Tử vì
bất kỳ câu chuyện ngụ ngôn nào mà ông đã viết – và ông đã viết hàng trăm. Mỗi
câu chuyện ngụ ngôn đó như là một BÀI THUYẾT PHÁP TRÊN NÚI, một BÀI CA CỦA
SOLOMON, một BHAGAVADGITA. Mỗi một câu chuyện ngụ ngôn biểu đạt quá nhiều, quá
phong phú đến mức không thể đo lường được.
Lâm Ngữ Đường trích dẫn
Trang Tử, nhưng lại trích dẫn ông ấy như là một người Cơ đốc, chứ không phải là
người biết. Nhưng chắc chắn ông ấy là một người viết giỏi, và cuốn SỰ THÔNG
THÁI TRUNG HOA nên được đặt cùng với một số ít cuốn đại diện cho toàn bộ quốc
gia, như cuốn LỊCH SỬ TRIẾT HỌC PHƯƠNG TÂY của Bertran Russell, hoặc hơn nữa là
cuốn TÂM TRÍ ẤN ĐỘ của Radhakrishman. Nó là cuốn sách lịch sử chứ không phải
huyền môn, nhưng được viết hay, viết đúng về ngữ pháp và mọi thứ.
Ông ấy chỉ là một người
Cơ đốc nhưng lại được giáo dục trong nhà tu kín. Bây giờ, liệu bạn có thể nghĩ
có gì không may hơn khi đứa trẻ bị lừa phỉnh trong nhà tu kín? Cho nên theo
người Cơ đốc thì Lâm Ngữ Đường đúng theo
mọi nhẽ, và theo người điên đang nói về ông thì ông sai theo mọi nhẽ. Nhưng tôi
vẫn thích ông ấy. Ông ấy là người tài năng. Tôi không thể nói ông ấy là thiên
tài, tha thứ cho tôi, nhưng ông ấy tài năng, rất tài năng. Đừng yêu cầu tôi hơn
thế. Ông ấy không phải là thiên tài – và tôi không thể lịch sự, tôi chỉ có thể
là thật. Tôi chỉ có thể tuyệt đối thật.
Thứ ba, một cuốn sách
tôi muốn tránh nhưng dường như tôi không thể. Nó liên tục thúc mũi vào. Tất
nhiên đó là cuốn sách Do Thái; nếu không làm sao bạn có cái mũi dài như vậy?
THE TALMUD.
Tại sao tôi lại muốn
tránh nó? Nếu tôi nói bất kỳ điều gì chống lại người Do Thái – như tôi đã luôn
thực hiện và sẽ liên tục thực hiện… Nhưng trong thời điểm tôi không muốn nói
bất kỳ điều gì chống lại người Do Thái; chỉ trong thời điểm, dường như người ta
đang nghỉ lễ. Chính vì vậy mà tôi muốn tránh cuốn sách này.
Trong nó chỉ có một câu
đẹp, chỉ vậy thôi, cho nên tôi có thể trích dẫn nó. Nó nói: Thượng đế khủng
khiếp. Ngài không phải là bác của bạn, ngài không tử tế. Thượng đế không tử tế
và không phải là bác của bạn – tôi yêu thích câu này. Điều này thực sự tuyệt
vời. Ngược lại toàn bộ cuốn sách chỉ là câu nói sai ngữ pháp. Nó tuyệt đối thô
sơ, chỉ để vứt đi. Nhưng hãy giữ lại câu này khi bạn vứt nó đi. Hãy viết nó
trong phòng bạn: Thượng đế không phải là bác của bạn, ngài không tử tế – nên
nhớ! Điều đó sẽ mang bạn trở lại với những giác quan của bạn khi bạn bắt đầu
thực hiện những điều ngu ngốc với vợ bạn hoặc chồng bạn, những đứa con của bạn,
những người giúp việc của bạn… hoặc thậm chí với bạn.
Thứ tư: Tôi sinh ra
trong một gia đình thuộc về một môn phái rất nhỏ thuộc đạo Jain. Nó theo một
người điên, là người ít điên khùng hơn tôi. Tôi không thể nói điên khùng hơn
tôi!
Tôi sẽ nói về hai cuốn
sách của ông, chúng không được dịch sang tiếng Anh, thậm chí là tiếng Hindi,
bởi vì chúng là không thể dịch. Tôi không nghĩ ông ấy sẽ có bất kỳ độc giả quốc
tế nào – không thể. Ông ấy không tin vào ngôn ngữ, không tin vào ngữ pháp,
không tin gì. Ông ấy nói chính xác giống như người điên. Cuốn thứ tư là của
ông, SHUNYA SVABHAVA – Bản chất của Trống rỗng.
Nó chỉ có vài trang,
nhưng vô cùng ý nghĩa. Mỗi một câu đều chứa những câu kinh, nhưng rất khó hiểu.
Lẽ tự nhiên bạn sẽ hỏi làm sao tôi có thể hiểu ông ấy. Đầu tiên, giống như
Martin Buber sinh ra trong gia đình Hassid, tôi ra đời trong truyền thống của
người điên này. Tên của ông là Taran Taran. Đó không phải là tên thực của ông,
nhưng không ai biết tên thực của ông là gì. Taran Taran đơn giản có nghĩa là vị
Cứu tinh. Điều đó đã trở thành tên ông.
Tôi đã thở ông từ khi
tôi còn rất nhỏ, đã nghe những bài ca của ông, đã tự hỏi ông ngụ ý gì. Nhưng
đứa trẻ không bao giờ quan tâm đến ý nghĩa. Bài ca thật đẹp, nhịp điệu cũng
đẹp, và thế là đủ. Người ta cần hiểu những người như vậy chỉ nếu người ta phát
triển; ngược lại, nếu ngay từ thời trẻ con của họ mà họ đã được vây quanh bởi
môi trường, họ sẽ không cần hiểu và sâu bên trong ruột gan họ sẽ hiểu.
Tôi hiểu Taran Taran –
không bởi trí tuệ mà bởi tồn tại. Hơn nữa tôi cũng biết ông ấy đang nói gì.
Thậm chí nếu tôi không ra đời trong gia đình của những người theo ông thì tôi
cũng sẽ hiểu ông. Tôi đã hiểu rất nhiều truyền thống khác nhau – và không phải
tôi đã ra đời từ những truyền thống đó. Tôi đã hiểu rất nhiều người điên rằng
bất kỳ ai cũng có thể hóa điên chỉ bởi cố nỗ lực đểu hiểu họ! Nhưng hãy nhìn
tôi xem: họ không hề ảnh hưởng đến tôi. Bằng cách nào đó họ vẫn ở dưới tôi. Tôi
vẫn vượt lên trên tất cả họ.
Dẫu vậy, tôi đã hiểu
Taran Taran. Có thể tôi không liên quan gì đến ông ấy, đó là điều có thể, bởi
vì rất ít những người theo ông, chỉ một vài nghìn, và chỉ tìm thấy họ ở miền
trung Ấn Độ. Và họ cũng rất sợ bởi vì họ quá thiểu số đến mức họ không gọi họ
là những người theo Taran Taran, họ tự gọi là những Jian tử. Họ tin một cách bí
mật, không phải như là phần còn lại những người Jain tin vào Mahavira, mà là
tin vào Taran Taran, người sáng lập ra giáo phái của họ.
Bản thân Jain giáo là
một tôn giáo rất nhỏ; chỉ có ba triệu người tin nó. Có hai giáo phái chính:
Digambaras và Svetambaras. Giáo phái Digambaras tin rằng Mahavira đã sống trần
trụi, và đã trần trụi – từ digambara có nghĩa là ‘sky clad-trang phục bầu
trời’; theo lối biểu tượng thì nó có nghĩa là ‘người trần trụi’. Đây là giáo
phái cổ nhất.
Từ svetambara có nghĩa
là ‘white clad-trang phục trắng’, và những người theo giáo phái này tin rằng
mặc dù Mahavira trần trụi thì ông ấy cũng được che phủ bởi các vị thần trong
trang phục trắng vô hình. Đây là sự thỏa hiệp chỉ để thỏa mãn người Hindu.
Những người theo Taran
Taran thuộc về giáo phái Digambara, và họ là những người cách mạng nhất của Jain
giáo. Thậm chí họ không lễ bái tượng Mahavira; những ngôi đền của họ trống
rỗng, biểu hiện sự trống rỗng nội tại. Nếu tôi không tình cờ sinh ra trong một
gia đình tin vào ông thì gần như không thể biết được Taran Taran. Nhưng tôi cám
ơn Thượng đế, sinh ra trong gia đình như vậy cũng xứng đáng nhận rắc rối. Mọi
rắc rối có thể được tha thứ chỉ vì một điều này, rằng họ đã quen tôi như một
nhà huyền môn dữ dội.
Cuốn sách SHUNYA
SVABHAVA của ông chỉ nói đi nói lại một điều, giống như người điên. Bạn biết tôi,
bạn có thể hiểu tôi. Tôi đã nói đi nói lại cùng một điều trong suốt hai mươi
lăm năm. Tôi đã nói đi nói lại: hãy thức tỉnh! Đó là điều mà ông ấy làm trong
SHUNYA SVABHAVA.
Năm: Cuốn sách thứ hai
của Taran Taran, SIDDHI SVABHAVA – Bản chất của sự Thực chứng Tối thượng, một
tiêu đề đẹp. Ông ấy nói đi nói lại cùng một vấn đề: hãy là trống rỗng! Nhưng
người đồng nghiệp tội nghiệp có thể làm gì? Không ai có thể nói bất kỳ điều gì
khác, “Hãy thức tỉnh, hãy nhận biết…”
Từ tiếng Anh beware-đề
phòng, là sự kết hợp bởi hai từ: be aware-hãy nhận biết – cho nên đừng sợ từ đề
phòng, chỉ nhận biết, và thời điểm bạn nhận biết bạn đã về nhà.
Taran Tran có nhiều sách
nhưng hai cuốn đó chứa toàn bộ thông điệp của ông. Cuốn thứ nhất chỉ ra bạn là
ai – trống rỗng, tinh khiết; cuốn thứ hai, cách bạn đạt tới đó: bằng việc trở
nên nhận biết. Nhưng chúng là những cuốn sách rất mỏng, chỉ vài trang.
Thứ sáu… tôi luôn muốn
nói về cuốn sách này nhưng sợ rằng tôi sẽ lỡ, bởi vì không còn thời gian. Tôi
đã không có kế hoạch, giống như tôi luôn không lên kế hoạch. Tôi đã nghĩ chỉ
nói năm mươi cuốn, nhưng rồi tái bút và đã tiếp tục và tiếp tục. Năm mươi tên
sách đã hoàn thiện, nhưng vẫn còn có nhiều cuốn rất đẹp đến mức tôi phải tiếp
tục và bắt đầu tái bút của tái bút. Chính vì vậy mà bây giờ tôi có thể nói về
cuốn sách này. Đó là cuốn NOTES FROM THE UNDERGROUND (NHỮNG GHI CHÉP DƯỚI TẦNG
HẦM) của Dostoevsky.
Đó là một cuốn sách rất
kỳ lạ, kỳ lạ như con người đó. Chỉ là ghi chép – giống như ghi chép của
Devageet, từng đoạn, về bề ngoài không có gì liên quan đến nhau, nhưng thực ra
lại liên hệ với mạch ngầm sống động. Nó phải được thiền. Tôi không thể nói bất
kỳ điều gì hơn điều này. Đó là một trong những tác phẩm nghệ thuật vĩ đại đã bị
lãng quên. Có vẻ như không có ai chú ý đến nó, vì lý do đơn giản là nó không
phải là tiểu thuyết, chỉ là những ghi chép, và có vẻ như chúng không liên quan
với những người không thiền định. Nhưng với các môn đệ của tôi thì nó có thể vô
cùng ý nghĩa; họ có thể tìm thấy kho báu ẩn giấu bên trong nó.
Tiếp tục thì thầm… Tôi
đang không nói bất kỳ điều gì. Thực ra tôi không nên nói thậm chí điều đã nói.
Đó cũng là một dạng ngắt lời. Tôi nên cảnh giác hơn. Nhưng, trở nên cảnh giác
hơn tôi đang cảnh giác là điều rất khó. Sự cảnh giác nhiều hơn không bao giờ
tồn tại cả, cho nên tôi phải làm gì? Nhiều nhất thì tôi có thể lờ nó đi. Tôi đã
nghe thấy tiếng khúc khích của bạn… nhưng xin đừng đê mê bên ngoài mà hãy đê mê
bên trong.
Thứ bảy, một trong những
cuốn sách đến với tôi không từ nơi nào. Tôi sẽ không bao giờ nói về nó, nhưng
nó ở đó. Đừng sợ, và sau đó đừng có đê mê bên ngoài. Đây là cuốn sách được viết
bởi Ludwig Wittgenstein – không thực sự được viết như là cuốn sách, mà lại như
là những ghi chép. Nó được xuất bản sau khi tác giả qua đời với tựa đề
PHILOSOPHICAL INVESTIGATIONS (NHỮNG ĐIỀU TRA TRIẾT HỌC). Đó thực sự là một
nghiên cứu sâu sắc về tất cả những vấn đề sâu sắc của người đàn ông. Tất nhiên,
kể cả người đàn bà; nếu không người đàn ông sẽ tìm ra những vấn đề của mình từ
đâu? Rắc rối thực sự của anh ta là người đàn bà. Socrates được cho là đã nói:
nếu bạn kết hôn với một người phụ nữ tốt và đẹp – là điều hiếm – bạn sẽ may
mắn.
Cuốn sách NHỮNG ĐIỀU TRA
TRIẾT HỌC này được viết bởi Ludwig Wittgenstein – tôi yêu nó, nó rõ ràng, trong
sáng, hợp lý và không có lỗi nào. Tôi yêu nó từ đầu đến cuối, và tôi muốn những
người đang trên con đường hãy đọc nó… không như cách mà mọi người trong những
nhóm trị liệu phát triển và “trải qua nó” – không đau đớn. Đó là điều mà nhiều
sannyasin nghĩ, rằng trải qua đau khổ là cần thiết; không phải vậy, đó là sự
lựa chọn của bạn. Bạn có thể trải qua hạnh phúc, niềm vui… điều đó tùy thuộc
vào bạn.
Cho nên ý tôi không phải
là “trải qua nó” trong cùng hoàn cảnh như cái gọi là các nhà trị liệu nhân văn
nói đến. Khi tôi nói “trải qua nó”, ý tôi nói nhảy múa thông qua nó, yêu thông
qua nó. Tôi có thể đúng theo nghĩa đen, nhưng về mặt ngữ pháp tôi có thể sai.
Và tất nhiên tôi sai, bởi vì tôi có thể nghe thấy tiếng khúc khích của bạn. Xin
lỗi, Devageet, bởi vì tôi vẫn còn nghe… Nhưng với tôi thì đây là sự ngắt lời –
và tôi không muốn bất kỳ ai nổi cáu, đặc biệt là những người rất gần gũi với
tôi, và những người không biết rằng hôm nay tôi còn đây, này mai có thể không.
Devageet, vào một ngày
chiếc ghế này sẽ trống và bạn sẽ khóc và kêu la rằng bạn đã nổi cáu. Và tôi có
thể dừng ở bất kỳ thời điểm nào; thế thì bạn sẽ hối tiếc về điều đó. Bạn đã
biết nó, nhưng bạn đã quên. Tôi đã liên tục nói trong suốt bảy năm, nhưng vào
một ngày – bạn là nhân chứng về điều đó – tôi có thể dừng đột ngột. Tôi có thể
dừng tại bất kỳ thời điểm nào, có lẽ ngày mai hoặc sau ngày mai. Cho nên đừng
bao giờ bị bối rối, và dù tôi có làm gì, ngay cả nếu tôi có khiêu khích bạn và
phiền nhiễu bạn, thì đó cũng là vì lợi ích của bạn, bởi vì tôi không đạt được
gì từ đó. Tôi không có gì để đạt được từ toàn bộ thế giới. Tôi đã có điều mà
người ta khao khát trong nhiều kiếp, hàng nghìn kiếp.
Thứ tám: Thứ tám là cuốn
sách… tôi có thể nghe thấy tiếng khóc của Devageet, và tình cờ điều đó là tốt.
Và khóc với Bậc Thầy của bạn… Mắt tôi ngấn lệ, và bạn đang khóc. Có một dạng
giao cảm đang diễn ra. Vì vậy, với cuốn sách thứ tám tôi đã chọn cuốn PSYCHOSYNTHESIS
(SỰ TỔNG HỢP TÂM LÝ) của Assagioli.
Sigmund Freud đã thực
hiện một việc vĩ đại là tạo ra phân tâm học, nhưng đó chỉ là một nửa. Nửa kia
là cuốn SỰ TỔNG HỢP TÂM LÝ được viết bởi Assagioli – nhưng đó cũng chỉ là một
nửa, nửa khác. Công việc của tôi là sự toàn bộ: luận đề tâm lý.
Phân tâm học và tổng hợp
tâm lý, cả hai khoa học đó đều đáng để nghiên cứu. SỰ TỔNG HỢP TÂM LÝ rất hiếm
được đọc bởi vì Assagioli không phải là tòa tháp cao như Freud; ông ấy đã không
có khả năng vươn tới những đỉnh cao đó. Nhưng tất cả các sannyasin nên đọc ông
ấy. Không phải là ông ấy đúng còn Freud sai; nếu tách riêng thì cả hai đều sai.
Họ đúng chỉ khi họ được đặt cùng nhau. Và đó là toàn bộ công việc của tôi: đặt
những phân đoạn cùng nhau giống như chơi trò ghép hình.
Thứ chín… Tôi đã luôn
đánh giá cao Kahlil Gibran; tôi muốn đánh giá cao ông một lần nữa trước khi tôi
lên án ông. Đừng lo lắng, tôi đang không nói từ lên án một cách nhẹ nhàng, tôi
đang thực sự nói điều đó. Thứ chín là cuốn sách PROSE POETS (NHỮNG THI SĨ VĂN
XUÔI) của Kahlil Gibran – tuyệt đẹp. Không có ai trong thế giới hiện đại, trừ
Rabindranath Tagore, lại có thể viết thơ theo lối văn xuôi như vậy.
Thật kỳ lạ là cả hai đều
là người ngoài đối với tiếng Anh. Có lẽ chính vì vậy mà họ có thể viết thứ ngôn
ngữ thi vị như vậy. Họ đến từ những vùng có ngôn ngữ khác nhau: Kahlil Gibran
đến từ Arab, là vùng đất mà ngôn ngữ rất thi vị, thuần khiết thi ca; và
Rabindnanath đến từ Bengal, nơi đó thậm chí ngôn ngữ còn thi vị hơn Arab. Thực
tế, nếu bạn nhìn thấy hai người Bengal đang cãi nhau bạn sẽ ngạc nhiên, bởi vì
bạn sẽ nghĩ rằng họ đang trao nhau những lời nói yêu thương. Bạn sẽ không có
khả năng hình dung rằng họ đang cãi nhau. Ngay cả khi cãi nhau, ngôn ngữ Bengal
cũng giàu chất thơ.
Tôi biết điều đó từ
chính trải nghiệm của mình. Tôi đã ở Bengal và nhìn thấy mọi người đang cãi
nhau – rất giàu chất thơ! Tôi đã kinh ngạc. Khi tôi đến Maharashtra, tôi nhìn thấy mọi người đang nói chuyện, tán gẫu,
và tôi đã lo lắng: họ đang cãi nhau chăng? Có nên thông báo cho cảnh sát không?
Marathi là ngôn ngữ thế đó, bạn không thể nói điều gì ngọt ngào. Nó chói tai,
gay gắt. Đó là thứ ngôn ngữ chiến tranh.
Thật kỳ lạ là người Anh
đã đánh giá cao cả Kahlil Gibran và Rabindranath, nhưng họ đã không học được
bất kỳ điều gì từ hai người đó. Họ đã không học được bí quyết thành công của
hai người. Bí quyết thành công của họ là gì? ‘Chất thi ca’ của họ.
Thứ mười: Đây là cuốn
sách được viết bởi Kahlil Gibran mà tôi không bao giờ muốn phê phán trước công
luận, bởi vì tôi yêu con người đó. Nhưng tôi phải thực hiện điều đó bởi vì nó
đang được ghi chép mà tôi có thể lên án con người đó mặc dù tôi cũng yêu ông,
nếu những lời nói của ông không đại diện cho sự thật.
Cuốn sách là THOUGHTS
AND MEDITATION (TƯ TƯỞNG VÀ THIỀN). Bây giờ, tôi không thể đồng ý với điều đó,
và vì điều đó mà tôi biết rằng Kahlil Gibran không bao giờ biết thiền là gì.
Trong cuốn sách này, ‘các thiền’ không là gì mà là ‘những suy tư’; chỉ có thế
thì chúng mới có thể đi cùng với những ý nghĩ. Ashu, bạn không phải đi cùng với
những ý nghĩ, bạn phải đi cùng với thiền – với tôi, không phải với Kahlil
Gibran. Cho nên hãy lên cao hơn. Nếu bạn không đạt được điều đó thì tôi sẽ dừng
nói như thế này rất nhanh. Tôi muốn khẳng định sự vượt lên của tôi bằng mọi
cách. Không có vị phật nào đã thực hiện điều đó trước đó. Tôi muốn trở thành
một người tiên phong.
Tôi chống lại cuốn sách
thứ mười này bởi vì tôi chống lại tư tưởng. Tôi chống lại nó bởi vì Kahlil
Gibran sử dụng từ thiền trong bối cảnh phương Tây. Ở phương Tây, thiền đơn giản
là tập trung nghĩ về một cái gì đó. Đó không phải là thiền. Ở phương Đông,
thiền có nghĩa là không bao giờ nghĩ cả. Nó không có gì liên quan đến ‘về cái
này hay cái kia’, nó là phi-đối tượng. Không có đối tượng trong nó, chỉ có tính
chủ quan thuần khiết. Soren Kierkegaard đã nói: Cái cốt lõi nhất của con người
là tính chủ quan thuần khiết. Đó chính là thiền.
No comments:
Post a Comment